: Hàn Ánh Nguyệt =.=
: Kim Phượng
Giờ phút này lão gia tử cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, ông xoa xoa đầu, nghi hoặc nhìn Tần Nguyên.
“Vân Tiêu, bất kỳ ai làm ngươi bị thương, ta cũng sẽ báo thù cho ngươi!”
Nam nhân này không phải thường xuyên xuất hiện ở bên cạnh Vân Tiêu sao? Hình như là thuộc hạ của Vân Tiêu! Đặc biệt là trong khoảng thời gian này, hắn cực kì chiếu cố Vân gia, làm người cũng thực khiêm tốn, thường xuyên vì Vân gia bận rộn trong ngoài.
Nàng không cho phép bất cứ ai bên cạnh nàng bị tổn thương.
Vân Tiêu cúi đầu nhìn thiếu nữ trước mặt, khóe môi hắn khẽ nhếch lên một độ cong nhỏ một lần nữa.
Nhưng nghe Lục Dẫn nói, Tần Nguyên cũng là Thiên Linh Giả?
“Ta có nàng, là đủ rồi.”
Lão gia tử chấn kinh rồi, nếu Tần Nguyên là cường giả Thiên Linh Giả, vậy thực lực của Vân Tiêu lại cường đại đến nhường nào?
Hắn có thể buông tha cho tất cả mọi người trong thiên hạ, lại quyết sẽ không buông tha nàng.
“Mọi người rời khỏi nơi này trước đi!”
Mà người trong thiên hạ có thể vứt bỏ hắn, chỉ cần có nàng ở đây, cũng đủ rồi!
Sắc mặt của Tần Nguyên càng thêm ngưng trọng: “Rời khỏi nơi này, đi tìm chủ tử ta và Vân tiểu thư, chỉ có bọn họ có thể bảo hộ các ngươi.”
“Nhưng ngươi……”
“Vân Tiêu,” Vân Lạc Phong ngẩng đầu đang chôn trong ngực Vân Tiêu, trên dung nhan tuyệt mỹ nở một nụ cười dịu dàng, “Chúng ta ra ngoài cũng đã lâu, đoán chừng lão gia tử đã bị ta làm cho tức giận nổi trận lôi đình, hơn nữa, chuyện ta làm ở Lưu Kim quốc chưa truyền về Long Nguyên quốc, ta cần phải về nhà trước khi mọi người ở Long Nguyên quốc biết đến những chuyện này.”
Vân lão gia tử ngẩn người, bảo ông bỏ rơi Tần Nguyên một mình chạy trốn, làm sao ông có thể làm được loại chuyện này.
Về nhà...
Hai chữ này đối với những người không có nhà như Vân Tiêu mà nói, là cỡ nào ấm áp!
“Ta đã hứa với Vân tiểu thư phải bảo vệ Vân gia, cho nên ta thà rằng chết ở chỗ này cũng sẽ không để người khác động vào các ngươi một chút! Nhưng ta không chặn được lâu, các ngươi chạy nhanh đi, càng xa càng tốt, đừng quay trở lại!”
Từ giờ khắc này trở đi, chỉ cần là nơi có nàng, chỗ đó sẽ là nhà của hắn!
Một thân áo xám ở trong gió nhẹ có vẻ cực kỳ kiên định.
Ánh mắt nam nhân mang theo quyết định thấy chết không sờn, lạnh lùng nhìn đám người Y Thành trước mặt.
“Được, chúng ta về nhà.”
“Không được!” Khí phách trên người Vân lão gia tử xuất hiện, lạnh lùng nói, “Trên chiến trường không có đào binh (*)!”
...
Long Nguyên quốc.
(*): Binh lính chạy trốn.
“Đây không phải chiến trường!” Tần Nguyên có chút sốt ruột.
Trong đại sảnh phủ Vân tướng quân, gương mặt lão gia tử lạnh lùng nghe người phía dưới hồi báo, sắc mặt âm tình bất định.
Kể từ khi Đại tiểu thư không từ mà biệt, tâm tình tướng quân đại nhân cũng không còn tốt nữa, thế cho nên toàn bộ người trong phủ tướng quân cũng không dám tiếp xúc với hắn để tránh rủi ro, chỉ sợ chuốc lấy tai họa.
“Với ta mà nói, bất luận một trận đấu nào cũng đều là chiến trường! Mà ở trên chiến trường tuyệt đối không có đạo lí chủ tướng bỏ binh chạy trốn, nếu bản tướng quân thật sự chạy, uy nghiêm của ta sẽ mất hết! Mất sạch thanh danh!”
Vân lão gia tử thân là tướng quân, thà rằng chết trận cũng tuyệt đối không đầu hàng địch nhân.
“Thưa...Tướng quân đại nhân,” người phía dưới cẩn thận liếc mắt nhìn lão gia, kinh hãi hoảng sợ bẩm báo, “Thái tử điện hạ mất tích, Đại tiểu thư cũng không từ mà biệt, mọi người ở ngoài đang suy đoán, là Đại tiểu thư không cam lòng để cho Thái tử điện hạ ở với Mộ Vô Song cả đời, cho nên dùng lợi thế chữa bệnh cho Thái tử, bắt buộc hắn và tiểu thư bỏ trốn.”
Theo ông, nếu chính mình vứt bỏ Tần Nguyên chạy trốn, vậy thì có khác gì đào binh chứ?
Ầm!
Chỉ cần ông còn sống, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào bước vào Vân gia một bước.
Lão gia tử dùng một quyền hung hăng đập trên bàn, trong nháy mắt, cả mặt bàn bị hắn đập thành hai khúc, chén trà rơi xuống đất vỡ vụn, nước trà bị bắn tung tóe trên mặt đất.
“Phụ thân." Trong mắt Vân Thanh Nhã hàm chứa một tia sáng thanh lãnh, bên môi lại dấy lên một nụ cười khổ, “Xin lỗi, là con liên luỵ người……”
“Những lời này là do ai truyền đi?”
Giọng nói áy náy của nam nhân làm lòng Vân lão gia tử bỗng nhiên run rẩy một chút, ông quay đầu nhìn về phía dung nhan tuấn mỹ kia, nâng tay lên nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Tên gia đinh hung hăng nuốt nước miếng, run run rẩy rẩy trả lời: “Là phủ Mộ Thừa tướng.”
“Vân gia ta không có bất luận kẻ hèn nhát nào! Cha mẹ Phong nhi chết trận sa trường, gặp phải nguy hiểm không hề sợ hãi! Phong nhi cũng kế thừa tính cách của cha mẹ nó, thà chết chứ không chịu khuất phục! Cho nên ta cũng không cho rằng con làm sai! Chẳng lẽ muốn nhi tử của ta tham sống sợ chết, đối mặt với uy hiếp của địch nhân mà thần phục?”
Lão gia tử còn không có chính tai nghe được lời bàn tán bên ngoài, cũng không biết bọn họ nói lời có bao nhiêu khó nghe, nếu hắn nghe được những lời đó, đoán chừng sẽ không khống chế được tính tình của mình giết người tại chỗ!
Lão gia tử nói tới đây, lại dừng một chút, tiếp tục nói: “Không! Nếu năm đó con ở trên lôi đài bởi vì thân phận của đối phương mà chịu thua, còn không hoàn thủ tùy ý để người khác đánh mình, vậy con không phải là nhi tử của Vân Lạc ta, nhi tử của ta không hèn nhát!”
Nói tóm lại, dưới sự bày mưu đặt kế của một đám tiện nhân phủ Mộ Thừa tướng, tất cả mọi người đều đang bàn luận chuyện tình của Vân Lạc Phong và Cao Lăng!
Người Vân gia ông đều là anh hùng hào kiệt!
Những lời nói đó, đơn giản chính là Vân Lạc Phong không biết xấu hổ, rõ ràng Thái tử không yêu nàng, kết quả, nàng lại dùng cách chữa bệnh để uy hiếp, ép buộc Thái tử bỏ trốn với nàng!
Tuyệt đối không chịu thua, cũng không lùi bước!
Đáng thương cho Thái tử, lại rơi vào nanh vuốt mà quỷ của Vân Lạc Phong! Còn Vân Lạc Phong từng dây dưa với Thái tử, tất nhiên là đã cường bạo Thái tử.
Càng sẽ không vì mạng sống mà thần phục địch nhân của mình!
Trong lúc nhất thời, những nữ nhân ở Long Nguyên quốc ái mộ Thái tử, đều hận Vân Lạc Phong đến cắn răng nghiến lợi.
“Thanh Nhã, con là nhi tử tốt của phụ thân, cuộc đời này phụ thân có thể có được hai nhi tử là con và Vân Dương, còn có cháu gái như Phong nhi đã thực thỏa mãn, không còn gì tiếc nuối, hơn nữa ta tin tưởng, dựa vào thực lực của chất nữ con, nhất định sẽ báo thù rửa hận cho chúng ta.”
Nếu Vân Lạc Phong xuất hiện ở trước mặt các nàng, khẳng định các nàng sẽ vây quanh mà xé xác nàng.
Lúc này, Vân Lạc Phong vừa mới trở lại Long Nguyên quốc còn không biết những thay đổi trong thời gian này, chỉ là, nàng mới bước chân vào cửa thành, liền phát hiện ánh mắt của người xunh quanh nhìn về phía nàng lộ ra một tia khác thường.
Chết có gì đáng sợ?
Nàng giật mình, lại chau mày, cũng không có nghĩ nhiều, thẳng hướng đi đến vị trí phủ Tướng quân...
Đối với Vân Lạc mà nói, tử vong không đáng sợ, đáng sợ chính là lòng đối mặt với tử vong mà trở nên mềm yếu!
“Ngươi nói gì, Vân Lạc Phong trở lại rồi?”
“Ha ha ha!”
Vân Lạc cười ha ha hai tiếng, quay đầu nhìn về phía Lục Dẫn, trên khuôn mặt già nua nở một nụ cười châm chọc: “Lục Dẫn, ngươi muốn giết cứ giết, bảo ta vì mạng sống mà giao con ta ra, ta đây nói cho ngươi biết, kiếp sau cũng không có khả năng! Vân Lạc ta sao có thể là cái loại hèn nhát tham sống sợ chết này? Thân là nam nhi, quyết không có khả năng bỏ người nhà không màng!”
Phủ Mộ Thừa tướng.
Bên trong thư phòng, Mộ Hành Cừu đang nghị sự với người khác nghe được gia đinh hồi báo, sắc mặt âm u, cười lạnh một tiếng: “Không nghĩ tới nàng ta lại có lá gan trở về? Lần này, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng ta!”
Bây giờ, Mộ Hành Cừu chỉ cần nghĩ lại ngày đó bị sỉ nhục ở cửa thành, lửa giận trong lòng hắn không khống chế được tỏa ra bên ngoài.