favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Rich Player - Võng Du Thần Cấp Cường Hào
  3. Chương 1463. U Dạ Táng Hoa Hồn 2

Chương 1463. U Dạ Táng Hoa Hồn 2

Đạm Đài Tình Ninh ngoài bản thân ra, cô ta vẫn còn ai sao, hoặc là ai có thể khiến cô ta cảm thấy cô ta có giá trị tồn tại, nói đến đây không phải là bản thân hắn sao!

Sở U cười một nụ cười khó hiểu.

Về phần hai chân của Đạm Đài Tĩnh Ninh, chúng vẫn tàn tật.

Theo logic mà nói, dị năng của ba người Lâm Lạc Nhi, Bảo Nhi ,Diệu Cửu Nhi theo y học mà nói, ngang với thần dược, không có bệnh gì mà ba người bọn họ không chữa khỏi được, nhưng mà tình trạng của Đạm Đài Tĩnh Ninh vẫn cứ mãi như cũ.

Tại sao?

Đây, đó chính là lý do mà Sở U đến đây.

Lúc đó, ánh mắt mới tỉnh táo lại, hắn bước đến cabin trò chơi rồi đưa tay ấn nhẹ nút cưỡng bức đăng xuất màu đỏ.

Trò chơi mở ra, một ánh sáng màu xanh dịu ở bên trong.

Sau đó, Sở U nhìn thấy Đạm Đài Tĩnh Ninh từ từ mở mắt ra, trong ánh mắt vẫn là vẻ lạnh lùng như ban đầu.

Người con gái này, không nên gọi là người con gái, không đụng đến được!

Đạm Đài Tĩnh Ninh phát hiện ra bên ngoài là Sở U, sự lạnh lùng băng giá trong ánh mắt liền biến mất, mà thay vào đó là sự ấm áp dịu dàng nhẹ nhẹ.

"Hội trưởng.” Đạm Đài Tĩnh Ninh ngồi bên trong muốn đứng dậy, có thể thấy rằng lúc Sở U xuất hiện, cô ta có chút lo lắng.

"Ừ, để tôi bế cô dậy.”

"Dạ”

Lúc trước đều là người máy phụ trách phục vụ, nhưng từ lúc tiến hóa dị năng cấp cao hơn, Đạm Đài Tĩnh Ninh không cần người máy phục vụ nữa, cô có thể sử dụng sợi lụa giúp cô có thể dùng được xe lăn trong trò chơi, ngoài ra còn giúp được nhiều việc khác nữa.

Vì vậy khi Sở U bế Đạm Đài Tĩnh Ninh lên, đối phương trong phút chốc ngại ngùng, nhưng sau đó nhanh chóng với tay ôm lấy cổ người đàn ông ấy, giống như mọi lần Sở U bế cô ta.

Hít hà mùi thơm của cô ta, nhìn vẻ mặt của cô ta, không hiểu vì sao mà phía dưới bụng lại trào lên một luồng khí nóng.

Thật ra Sở U biết, đây là do tà hỏa vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Lâm Lạc Nhi cũng không thể lần nào cũng làm được, mà mỗi lần chỉ dùng miệng, không dùng cơ thể.

Điều này có nghĩa là Sở U rất lâu rồi chưa đụng vào phụ nữ.

Lúc bế Đạm Đài Tĩnh Ninh, lại không để đối phương lên xe lăn, mà lại bế thẳng lên giường.

Lúc đặt Đạm Đài Tĩnh Ninh lên giường,Sở U nhìn gương mặt xinh đẹp của đối phương nói:

"Tại sao không để bọn họ chữa trị cho cô?’

"Cô có biết, cùng với việc cô càng ngày mạnh lên, các triệu chứng khuyết tật của cô cũng càng ngày càng mạnh lên, sự tiến hóa sẽ đồng bộ với cơ thể của cô.”

"Lại còn…”

Đạm Đài Tĩnh Ninh đột nhiên ngước mắt lên nhìn Sở U, đồng thời đưa ngón tay lên ấn vào môi hắn.

"Đừng nói nữa, tất cả đều là tôi tự nguyện!”

Nhìn thấy sự bướng bỉnh trong ánh mắt của Đạm Đài Tĩnh Ninh, Sở U thật sự cảm thấy thương hại cô.

Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo kia,khẽ gỡ ra, nói:

"Cô đấy, thật sự ngốc quá đi.”

"Tôi đã từng hứa sẽ trị khỏi cho cô, lời hứa này từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi, bây giờ, tôi làm luôn được không?!”

Trong chốc lát trên gương mặt của Đạm Đài Tĩnh Ninh xuất hiện vẻ mặt của con người, trên gương mặt trong phút chốc thoáng qua sự ngại ngùng và do dự.

"Anh tự làm sao?”

Sở U khẽ cười gật đầu, "Tất nhiên”

"Được”

Sở U nhìn đôi chân xinh đẹp của Đạm Đài Tĩnh Ninh, đặc biệt là bàn chân, nó giống y như sen ngọc vậy, có thể khiến cho người khác sản sinh sự thèm thuồng!

Trên thực tế, Đạm Đài Tĩnh Ninh từ trước đến giờ chưa bao giờ dùng đôi chân này để đi lại, vận động cũng không dùng đến.

Sự phát triển của cơ thể cũng bị dừng lại do bệnh tật, bàn chân vẫn chưa phát triển hết,nhưng thật sự giống với gót sen, khéo léo tinh xảo như đóa hoa bách hợp.

Do đó, đôi bàn chân ngọc nữ này vô cùng đẹp và hoàn hảo.

Ngay lúc đó, tay của Sở U nhẹ nhàng chạm vào đôi bàn chân Kim Liên nhỏ nhắn ấy.

Ngay lập tức trong tay cảm giác sự mềm mại mịn màng, đầy đặn,không hề có một chút thô ráp nào.

Trong lòng bỗng thích thú, có một chút không muốn buông tay ra.

“Sờ thích không.” Đạm Đài Tĩnh Ninh nhìn Sở U rồi nhẹ nhàng nói, vẻ mặt cô không chút ngượng ngùng mà là tò mò hiếu kỳ.

Sở U khẽ cười, "Cô cho rằng tôi là một tên kỳ quái, thèm muốn chân?!”

"Hả?”

Chương trướcChương tiếp