favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 101: Nộ khí công tâm

Chương 101: Nộ khí công tâm

“Những gia tộc khác ở Giang Thành đâu? Còn Thành Chủ của các ngươi nữa? Không lẽ bọn hắn không đứng ra bảo vệ cho Tiêu gia ta sao?”

“Có đứng ra, tất cả mọi người đều ra mặt, nhưng đối phương quá mạnh, chúng ta hoàn toàn không phải là đối thủ của chúng, những đại gia tộc tinh nhuệ, không phải chết ở ngoài trận thì cũng bị thương nặng, ngay cả Thành Chủ của chúng ta, cũng không tránh khỏi bị thương nhẹ.”

“Phụ!-”

Trong họng Tiêu Bắc có cảm giác ngòn ngọt, không kìm được nhổ ra một ngụm máu tươi.

Bản thân hắn còn đang bị thương nặng, lúc này máu và khí gây áp suất lên tim, hắn lại nhổ ra một ngụm máu, cả người thêm uể oải.

Nô bộc của Thành Chủ bị dọa cho sợ.

“Tiêu Đại sư, ngươi không sao chứ? Chúng ta phải làm sao bây giờ? Tiểu thư của chúng ta, chỉ còn sống cùng lắm là một ngày nữa thôi.”

Thế nhưng, Tiêu Bắc lại không thèm để ý đến hắn, trực tiếp vận hành bộ pháp của mình, nhanh chóng rời khỏi đây, chạy về Giang Thành.

Tuy hắn cũng biết phía trước là nguy hiểm, nếu hắn không quay về thì sẽ an toàn hơn.

Thế nhưng, hắn là chuyển thế của Đại Đế!

Cứ xem như hiện tại hắn không còn là Đại Đế đi, nhưng vẫn phải có tôn nghiêm của Đại Đế.

Gia tộc bị người ta giết hại, người phụ nữ của mình thì bị khi dễ, gặp phải chuyện này, làm sao hắn có thể chạy trốn?

Nếu như hắn chạy trốn thì đến cả lòng tự trọng hắn cũng không có, đạo tâm của hắn cũng sẽ bị hủy hoại, sau này khi trở thành Đại Đế, hắn sẽ không thể vượt qua nổi cửa ải Tâm Ma này.

Vì vậy mà hắn không thể bỏ chạy, hắn phải trở về.

Núi Cửu m cách Giang Thành không quá xa, cho nên chỉ cần mất nửa ngày là Tiêu Bắc đã tới Giang Thành.

Lúc về lại Giang Thành, tất nhiên nơi đầu tiên hắn muốn tới chính là Tiêu gia.

Hắn muốn xem những gì tên kia nói có đúng hay không.

Nhưng mà khi hắn nhìn thấy toàn bộ Tiêu gia bị san lấp, cả người như sụp đổ, hắn cảm thấy choáng váng, xém chút nữa là bị té từ trên không xuống.

“Cha! Mẹ! Hài nhi bất hiếu, đã về trễ rồi!”

Tiêu Bắc nổi giận rống lên, máu khí trong lòng ngực ứ đọng, lại phun ra một ngụm máu tươi.

Sau đó, hắn đứng ở cổng lớn của Tiêu gia, không động đậy, im lặng hơn nửa ngày.

Gần trưa hôm đó, Tiêu Bắc mới quay người rời đi.

Tức giận là đúng, nhưng cứ đâm đầu mà giận dữ thì không được.

Cần phải hạ cơn tức giận xuống, phải báo thù một cách lý trí, nếu không mối thù này sẽ không thể báo được.

Hắn dùng tốc độ nhanh nhất, chạy tới Phủ Thành Chủ, theo thói quen chạy thẳng tới phòng của Giang Lạc Vũ.

Trong phòng của Giang Lạc Vũ chỉ có cha của nàng - Giang Thành Chủ đang ở bên cạnh chăm sóc cô.

Về phía của Giang Lạc Vũ, có thể nói tâm trí của nàng đã lâm vào hôn mê.

“Tiêu Bắc, cuối cùng ngươi cũng trở về.”

Giang Thành Chủ cực kỳ vui mừng, đây là con gái của hắn, tất nhiên là hắn không muốn con mình gặp bất kỳ chuyện nào.

Tiêu Bắc gật đầu, sau đó không quan tâm quá nhiều đến hắn, mà đi thẳng tới cạnh Giang Lạc Vũ, nắm lấy cổ tay nàng, truyền vào một đường linh khí yếu ớt, bắt đầu dò xét lạc ấn trong cơ thể Giang Lạc Vũ.

Vừa mới chạm vào, lông mày của hắn đã hơi nhíu lại.

Bởi vì hắn cảm thấy, đây là sức mạnh của Công Pháp Đế Giai.

Đối phương, sao lại có Công Pháp Đế Giai?

Rốt cuộc hắn là loại người nào?

Lúc này, Giang Thành Chủ không kìm được bước lên phía trước nói:

“Tiêu Bắc, đã xảy ra chuyện gì, tình trạng của Lạc Vũ có nặng lắm không?”

Ánh mắt Tiêu Bắc khẽ chuyển động.

“Có chút khó khăn, nhưng trong mắt ta thì đây chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi.”

Đúng như Lục Tiêu Nhiên nghĩ, Tiêu Bắc sẽ không tùy tiện nói mình có Công Pháp Đế Giai hay là Đế Binh.

Vì nếu bị truyền ra ngoài, cho dù là Công Pháp Đế Giai hay Đế Binh đi nữa thì cũng đủ khiến cho người của Đại Chu điên cuồng.

Đến lúc đó, người ta không chỉ truy nã tên kia mà còn có hắn.

Chỉ cần Tiêu Bắc không phải là tên ngốc, hắn cũng sẽ không để lộ chuyện này.

Không lâu sau, Công Pháp Đế Giai của hắn đã loại bỏ được lạc ấn trong cơ thể của Giang Lạc Vũ, ngoài ra còn giúp nàng phục hồi kinh mạch.

Giang Lạc Vũ bất ngờ tỉnh dậy, nhìn thấy Tiêu Bắc, nhanh chóng nhào vào lòng của Tiêu Bắc và khóc òa lên.

“Hu hu hu... Tiêu Bắc, cuối cùng thì ngươi cũng về, ta còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa.”

Tiêu Bắc đau lòng vỗ về đầu nhỏ của nàng, an ủi nói:

“Không sao. Ta đã về rồi, ta trở về để cứu nàng.”

“Hu hu hu... Tiêu Bắc, thực sự xin lỗi, là ta quá vô dụng, không thể giúp ngươi bảo vệ Tiêu gia.”

Tiêu Bắc véo cái mũi nhỏ của nàng.

“Ai nói nàng vô dụng? Nàng đã làm rất tốt rồi. Trong tình huống đó, ngay cả ta cũng không ngờ rằng nàng đã đứng ra thay mặt cho Tiêu gia.”

“Cảm ơn ngươi, Tiêu Bắc.”

“Giữa ta và nàng mà nàng còn khách sáo làm gì. Nàng phải nghỉ ngơi thật tốt, ta phải đi ra ngoài một chút.”

“Ngươi muốn đi đâu?”

Trong lòng Giang Lạc Vũ căng thẳng, còn giọng của Tiêu Bắc lại lạnh lùng nói:

“Ta đi giết tên khốn khiếp kia.”

Tiêu Bắc giậm chân một cái, hóa thành một luồng sáng xông thẳng về hướng bờ sông.

Giang Lạc Vũ giãy giụa muốn bò xuống giường.

“Phụ thân, đưa ta sang đó, ta muốn thấy Tiêu ca ca chém chết tên khốn kiếp kia.”

Giang Thành Chủ không khỏi lo lắng nói:

“Vết thương của ngươi thế nào rồi? Hay thôi ngươi nằm ở nhà đi. Dựa vào thực lực của Tiêu Bắc, muốn đối phó đối phương chắc chắn là dễ như trở bàn tay thôi!”

Giang Lạc Vũ lắc đầu.

“Không được, ta đã không giúp được Tiêu ca ca bảo vệ Tiêu gia, trong lòng ta rất áy náy. Nếu như chính tay hắn giết chết kẻ thù mà ta không đến xem trận chiến, vậy thì vị trí của ta trong lòng Tiêu ca ca càng không còn nữa.”

Giang Thành Chủ thở dài một hơi.

“Được rồi, nếu ngươi đã nói như vậy, vậy ta sẽ đưa ngươi đi một chuyến.”

...

Chương trướcChương tiếp