favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 102: Quyết đấu với số mệnh

Chương 102: Quyết đấu với số mệnh

Bên phía Tiêu Bắc, hắn dùng tốc độ nhanh nhất để đi đến bờ sông.

Bên bờ sông, có ba bóng người đứng sừng sững, giống như đã sớm đoán được hắn sẽ tới, vì thế đứng đây chờ từ sớm.

Thật ra tụ tập ở đây không chỉ có ba người Vân Ly Ca, mà còn có không ít võ giả ở Giang Thành.

Ba người Vân Ly Ca gây ra động tĩnh lớn như thế ở Giang Thành, còn giết không ít dòng họ cao thủ, tất cả mọi người đều muốn đến xem.

Tiêu Bắc giết chết ba người đó như thế nào.

“Các ngươi đoán xem ai sẽ chiến thắng?”

“Còn đoán làm gì, nhất định là Tiêu Đại sư rồi. Có ai mà không biết, mấy ai mà không hiểu thực lực của Tiêu đại sư chứ? Từ trước đến giờ ngươi từng thấy hắn bại trận chưa?”

“Không tệ, thật sự không thể nghi ngờ thực lực của Tiêu đại sư… Khắp Giang Thành, có thể nói sự tồn tại của hắn là mạnh nhất.”

“Ba người này ngốc nghếch lỗ mãng dám diệt Tiêu gia, vốn dĩ sẽ không chịu nổi lửa giận của Tiêu đại sư.”

Những lời này đều lọt vào lỗ tai của Tiêu Bắc, khiến hắn có cảm giác khó hiểu.

Nhưng không thể nói rõ kỳ lạ ở chỗ nào, nhưng thật sự rất kỳ lạ, giống như những lời này không nên nói với chính hắn, mà phải nói với đối phương mới đúng.

Trước kia, khi hắn vùng dậy, mỗi lần ra tay thì những người đứng xem đều sẽ không coi trọng hắn, mà luôn xem trọng kẻ thù của hắn – đối thủ đã thành danh từ lâu, hơn nữa còn không quên buông lời trào phúng khinh thường hắn.

Kết quả, đối phương bị hắn vả mặt một lần rồi thêm một lần.

Nhưng mà bây giờ hắn lại nghe thấy có người thổi phồng mình, rồi lại có một cảm giác giống như là vận mệnh đã được định trước, hắn đã mất đi một thứ gì mà không thể nhìn, cũng không thể sờ được.

Có điều Tiêu Bắc lập tức lắc đầu, ném những suy nghĩ rối rắm đó ra sau đầu.

Bây giờ không phải là lúc đi so đo những lời nói kỳ quái này, mà phải chém giết kẻ địch, đây mới là việc chính.

Hít sâu một hơi, hắn cất bước về phía trước, đi đến trước mặt ba người Vân Ly Ca.

“Bản thân Tiêu Bắc ta từ ngày thành danh tới nay chưa từng có ai dám ra tay với người nhà của ta. Ba người các ngươi là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng.”

Phương Thiên Nguyên tức giận nói:

“Cũng không phải là người cuối cùng, cả nhà ngươi đều đã bị bọn ta diệt sạch, phần mộ tổ tiên cũng đã bị ta xới lên, tro cốt bà nội ngươi mới vừa bị ta tiểu lên, vứt ra làm mồi cho cá. Sau này cho dù có người muốn ra tay với người nhà ngươi thì cũng không tìm thấy mộ phần.”

“Nhưng mà cũng không đúng, nếu có người muốn cắm sừng ngươi thì cũng có thể.”

Mọi người đứng xung quanh nghe vậy, càng không khỏi thấy hãi hùng khiếp vía.

“Tên này đúng là điên rồi, hắn còn dám chọc giận Tiêu đại sư.”

“Chết chắc rồi, e là Tiêu đại sư cũng sẽ không giữ lại chút tro cốt nào của ba người này đâu.”

Tiêu Bắc siết chặt nắm tay, trong ánh mắt lóe lên sát ý.

Không chỉ bởi vì lời nói của Phương Thiên Nguyên mà bản thân hắn phát hiện ra, mỗi khi có người thổi phồng hắn thì bản thân hắn sẽ mất đi một thứ gì đó không rõ.

Không thể níu giữ, nếu càng giữ, hắn sẽ càng lúc càng mất nhiều hơn.

“Ngươi... Tự tìm đường chết!”

Tiêu Bắc hừ lạnh một tiếng, sau đó nặng nề bước từng bước đến trước mặt Phương Thiên Nguyên.

“Đối thủ của ngươi, là ta.”

Mắt thấy hắn đã sắp đi đến trước mặt Phương Thiên Nguyên, Vân Ly Ca bước ra, khởi động Hỗn Nguyên Đế Kinh, hơi thở cả người đã lập tức bùng nổ.

Chỉ trong giây lát, hơi thở đã vọt tới tu vi Luyện Thần Cảnh nhất trọng.

Hai người so quyền, đáy mắt Tiêu Bắc lập tức lóe lên một tia khinh thường.

“Cũng chỉ là một tên kém cỏi mới lên Luyện Thần Cảnh nhất trọng, thế mà cũng dám đứng trước mặt ta kiêu ngạo, ngươi cảm thấy, ngươi xứng sao?”

Tuy rằng, hiện tại hắn mới chỉ là Sơn Hải Cảnh thập trọng đại viên mãn, thậm chí còn bị Ma Môn bao vây tấn công, bị thương không nhẹ

Nhưng hắn vẫn là một vị Đại Đế chuyển thế!

Kinh nghiệm chiến đấu của Đại Đế không phải là giả.

Công pháp Đế giai lớn mạnh càng không phải giả!

Tiêu Bắc không hề thoái chí, chuyển mục tiêu từ Phương Thiên Nguyên đến Vân Ly Ca.

“Cút cho ta!”

Vừa tung một chiêu Phong Tĩnh Lãng Chỉ, đột nhiên trong không khí vang lên một tiếng tiếng sấm!

Sau đó là gió lớn nổi lên, mặt sông quay cuồng như rồng cuộn.

Một chiêu này của Tiêu Bắc khí thế ngút trời.

Những người đứng quanh bờ sông xem trận chiến đều thấy hoảng sợ, trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm cảnh tượng này.

Mỗi một chiêu thức của Tiêu Bắc đều giống như là bữa tiệc thị giác, quan trọng hơn chính là từ trong chiêu của Tiêu Bắc đều có thể nhìn ra quan niệm về võ đạo.

Rồi dung nhập nó vào trong võ đạo của mình, đối với bọn họ chính là cơ duyên rất lớn! Không một ai nghĩ rằng Tiêu Bắc sẽ thua, bởi vì hắn quá mạnh mẽ!

Từ khi hắn thành danh tới nay, không biết có bao nhiêu cường giả muốn chém giết Tiêu Bắc để tạo thanh thế cho bản thân, nhưng không một ai không bị Tiêu Bắc chém giết.

Mọi người đã quen nhìn hắn chiến thắng.

Giống như là đã được định trước, chỉ cần chiến đấu, Tiêu Bắc tất thắng.

Đến cả hai cha con Giang Thành Chủ mới vừa tới nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt và ánh mắt đều sáng láng, họ cực kỳ tin tưởng Tiêu Bắc.

“Tiêu ca ca, cố lên!”

Đúng vậy!

Ngay khi mọi người ở đây cho rằng Tiêu Bắc sẽ chiến thắng Vân Ly Ca dễ như trở bàn tay, thì một quyền của hai người đâm vào nhau, một luồng sáng chói mắt phóng ra, rồi nhanh chóng khuếch tán một cách đáng sợ, rồi mặt đất nháy mắt nứt toác ra một cái hố lớn sâu tận mười mét, sau đó lửa nhanh chóng bùng lên cắn nuốt mặt đất, giây lát sau đã mở rộng cái hố ra hơn một trăm mét.

Chương trướcChương tiếp