Cỏ cây hai bên bờ sông bị năng lượng và linh khí cực mạnh của hai người làm cho ngã rạp.
Năng lượng rơi xuống mặt sông tạo thành những cú nổ mạnh, thậm chí còn có lúc chặt đứt nước sông, ép cho dòng nước chảy ngược, ngay sau đó hai dòng nước va chạm nhau, không biết đã đánh chết bao nhiêu cá tôm rồi.
Thời gian chiến đấu càng lâu, Tiêu Bắc càng đánh càng kinh ngạc.
Thật ra, dựa vào kinh nghiệm chiến đấu phong phú của hắn, hắn đã sớm nhìn ra át chủ bài của Vân Ly Ca.
Đầu tiên, linh khí của Vân Ly Ca có tốc độ khôi phục cực nhanh, vượt qua sức tưởng tượng của hắn, đây nhất định không phải là Công pháp Đế giai, ít nhất cũng là Đế giai thượng phẩm.
Thứ hai, trên người Vân Ly Ca nhất định có pháp bảo, hơn nữa còn là thứ siêu việt như là Thánh Giai.
Bởi vì, trong lúc hai người chiến đấu, hắn đã nhiều lần sử dụng kinh nghiệm và thủ đoạn của mình để đánh trúng Vân Ly Ca.
Nhưng mà Vân Ly Ca cứ giống như không sao cả.
Nếu không phải Thánh Binh Hộ Giáp trở lên giúp cho Vân Ly Ca chống đỡ được thương tổn do hắn gây ra, thì giờ phút này Vân Ly Ca, ít nhất cũng bị thương không nhẹ.
Điều này quả thực khiến Tiêu Bắc tức hộc máu.
Hắn gặp quỷ thật rồi!
Tên này là cao thủ từ đâu tới? Không chỉ có được Công pháp Đế Giai, mà mẹ kiếp, còn có được Thánh Binh.
Nếu như nói đối phương là một Đại Đế, hoặc chỉ là một cao thủ trên Hoàng Cảnh một chút, thì hắn còn có thể hiểu được ít nhiều.
Nhưng mà, đối phương chỉ là một tên lâu la ở Luyện Thần Cảnh mà thôi!
Mẹ kiếp, lại còn là Luyện Thần Cảnh nhất trọng!
Hắn lấy được những thứ này từ đâu?
Trong khi hắn còn đang nghi ngờ, bỗng nhiên cảm nhận được một cảm giác bị đánh úp, con ngươi Tiêu Bắc co rụt lại, một chưởng ép lui Vân Ly Ca, sau đó nhanh chóng thay đôi linh khí của mình miễn cưỡng chống lại cảm giác nguy cơ từ bên trái.
Ầm…!
Vừa mới xoay người, một luồng sức mạnh cực mạnh va chạm vào nhau, Tiêu Bắc cảm thấy hai tay của mình trở nên tê dại, suýt nữa thì đã lập tức đứt lìa!
Cả người của hắn bay ngược về phía sau hơn trăm mét mà vẫn chưa ngừng lại.
Cho dù đã cố hết sức ổn định thân hình nhưng khí huyết trong hắn không ngừng quay cuồng.
Cú đấm quá mạnh!
Hắn nhìn lướt qua Phương Thiên Nguyên, khi nhìn thấy nắm tay lưu ly kim sắc của đối phương, ánh mắt không ngừng giật giật.
Đế Giai Cực Phẩm!
Nhất định là Đế Giai Cực Phẩm!
Vân Ly Ca không phóng Hỗn Nguyên Đế Kinh ra bên ngoài, vì thế hắn không tiện phán đoán, nhưng mà Bất Diệt Kim Thân của Phương Thiên Nguyên thì hắn chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra, đó nhất định là Đế Cấp Cực Phẩm.
Hơn nữa, đó lại là một loại công pháp hoàn toàn khác với Vân Ly Ca.
Chết tiệt, rốt cuộc là bọn họ từ đâu tới?
Người này, vừa nhìn cũng chỉ mới là Luyện Thần Cảnh Ngũ trọng thôi, sao lại có được công pháp Đế Giai Cực Phẩm được chứ?
Mọi người trên bờ sông lập tức không nén nổi mà xì xào bàn tán.
“Bọn họ đê tiện quá, sao lại làm vậy? Đây không phải là quần ẩu sao?”
“Là vì đánh một mình không đánh lại Tiêu đại sư, thì kéo bè đánh nhau sao?”
Giang Lạc Vũ cười lạnh một tiếng.
“Kéo bè đánh nhau thì sao? Đã là con kiến thì trước sau cũng chỉ là con kiến, Tiêu ca ca cũng không phải chưa từng cùng lúc đối phó với một đám cao thủ, cuối cùng còn không phải là hắn toàn thắng sao? Trước mặt Tiêu ca ca của ta, cho dù là liên thủ, hay là dùng bất kỳ mưu kế nào cũng chỉ đều là hổ giấy mà thôi!”
Giang Lạc Vũ vừa dứt lời, Vân Ly Ca và Phương Thiên Nguyên đã một trái một phải phi người lên.
Hai người không ngừng ra tay, hai Công pháp Đế giai cùng tấn công, trong nháy mắt đã đánh tan ưu thế của Tiêu Bắc, đánh không còn sót lại chút gì, ép hắn liên tục lui về phía sau.
Tiêu Bắc đã tức muốn hộc máu, rõ ràng hắn có thể cảm nhận được lúc Giang Lạc Vũ nói chuyện, dường như hắn đã mất đi chút gì đó.
Vốn dĩ, hắn còn chưa nghĩ thông, nhưng mà khi Vân Ly Ca và Phương Thiên Nguyên đồng loạt bao vây tấn công hắn, Tiêu Bắc đột nhiên hiểu rõ.
Thứ mà hắn mất đi là cái gì!
Là khí vận.
Hắn phát hiện, chỉ cần những người này khen hắn, thì bản thân hắn sẽ mất đi một phần khí vận, cho nên trong lúc hắn chiến đấu, tuy hắn đã tấn công thành công, nhưng lại không có hiệu quả, tuy hắn đã chiếm được lợi thế, nhưng cuối cùng lại trở nên chật vật.
Nhưng mà, hết cách rồi, bởi vì hắn đang chiến đấu, nếu không thành công thì chỉ còn nước mất mạng.
Hơn nữa, cũng không có ai giúp đỡ hắn.
Vì thế bây giờ hắn chỉ còn cách giao tranh.
Nhưng mà hắn cũng không sợ, dù đối phương có Công pháp Đế giai, có Thánh Binh bảo vệ, thì thế nào?
Dù sao bọn họ cũng chẳng có kinh nghiệm chiến đấu cấp bậc Đại Đế giống như hắn!
Kẻ thù mà đời này hắn gặp được đâu chỉ có mấy chục triệu?
Con đường Đại Đế có ai mà không phải giẫm lên xương trắng như tuyết?
Cũng đâu phải hắn chưa từng một mình đánh với một nhóm người đâu.
Nhưng sao lần này chỉ vì chút bất lợi trong chiến đấu và khốn cùng đã làm nhiễu loạn tâm trạng?