Bởi vậy, sau khi trải qua tâm trạng hỗn loạn lúc ban đầu, Tiêu Bắc đã rất nhanh miễn cưỡng cưỡng đuổi kịp tiết tấu, xem như có thể đối chiến bình thường với Vân Ly Ca và Phương Thiên Nguyên, không đến mức bị động chịu đánh.
Rất nhanh, chỉ cần dựa theo tiết tấu này, tiếp tục tấn công thêm, không bao lâu nữa là hắn đã có thể phản kích ngược lại, bắt lấy hai người bọn họ, giành lấy thắng lợi cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Ầm!
Vì bị một chiêu sóng xung kích bắn ngược, hai người Tiêu Bắc và Vân Ly Ca đã kéo giãn khoảng cách với nhau.
Rồi sau đó, đôi tay hắn nhanh chóng tạo kết ấn, linh khí trong trời đất xung quanh giống như là nhận được cảm ứng, tức tốc ngưng tụ về phía hắn.
Ánh mắt Giang Lạc Vũ sáng lên, quá đỗi vui mừng.
“Chiêu này Tiêu ca ca đã từng nói với ta rồi, là Vô Úy Sư Tử Ấn! Hắn từng nói chiêu này chính là sát chiêu cực mạnh, một khi thi triển thành công sẽ có sức mạnh vô cùng to lớn.”
“Nếu hắn đã dùng chiêu này, hai người áo đen kia nhất định sẽ không chịu nổi.”
“Trận chiến này sắp kết thúc rồi.”
Nhưng!
Ngay khi nàng vừa dứt lời thì đột nhiên sau lưng Tiêu Bắc có một luồng sức mạnh va chạm, khiến hắn lập tức phun ra một ngụm máu, rồi hóa thành một luồng sáng giống như sao băng đập thật mạnh xuống mặt đất.
Ầm!
Một tiếng động thật lớn vang lên, mặt đất chấn động mạnh trong giây lát, Tiêu Bắc đã tạo ra một cái hố sâu thật lớn có đường kính hơn năm mươi mét trên mặt đất, mặt đất quanh miệng hố sâu bị nứt toác, vô số dòng nước sông đục ngầu chảy vào, trông cực kỳ đồ sộ.
“Tiêu ca ca!”
Giang Lạc Vũ thầm giật mình, hốc mắt đã lập tức đỏ ửng.
Mà Cơ Vô Hà ở cách đó không xa đang từ từ thu hồi Phiên Sơn Ấn.
“Ngu ngốc, còn ta nữa còn gì, ngươi cho rằng bọn ta sẽ cho ngươi cơ hội thi triển tuyệt chiêu sao?”
Mẹ kiếp, Tiêu Bắc trong vũng nước đục đã sắp nghi ngờ cuộc đời.
Giang Lạc Vũ còn tạm, sao mà mấy người Giang Thành này cũng thế, miệng sao lại xui đến vậy?
Mỗi một câu nói của bọn họ đều sẽ làm hắn tổn thất một lượng khí vận lớn.
Vừa nãy, nếu Vô Úy Sư Tử Ấn của hắn đánh ra được, ít nhất sẽ có thể giúp hắn giành lại được quyền chủ động trong thời gian ngắn.
Nhưng mà hết lần này tới lần khác lại bị những người này phá hủy.
Hiện giờ, thậm chí hắn còn cảm thấy nghi ngờ có phải mình đã bị lừa hay không?
Chẳng lẽ đám khốn khiếp Giang Thành này cấu kết với ba người kia đối phó hắn?
Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ đến những thứ này, một chiêu vừa rồi của Cơ Vô Hà đánh cho khí huyết cả người hắn cuồn cuộn, linh khí trong cơ thể hỗn loạn.
Đầu tiên hắn ẩn mình dưới nước một lúc, nắm chặt thời gian điều dưỡng thân thể.
Mà ngay lúc này giọng nói của Giang Lạc Vũ lại xuyên qua dòng nước sông đục ngầu truyền xuống.
“Tiêu Bắc ca ca sẽ không sao cả, các ngươi không thể nào tưởng tượng được thực lực của hắn đâu! Các ngươi sẽ nhanh chóng nhìn thấy Tiêu Bắc ca ca, hắn chỉ đang chơi đùa mà thôi, chỉ cần hắn trở nên nghiêm túc thì giết ba người này dễ như trở bàn tay.”
Nghe được giọng nói này, rất nhanh Tiêu Bắc đã cảm thấy không đúng, kinh nghiệm chiến đấu Đại Đế nói cho hắn biết không nên khinh thường những lời này.
“Rút lui!”
Hắn mới vừa rút lui, giây tiếp theo, một thanh trường thương đã cắm thẳng vào trong nước, năng lượng ẩn chứa trong đó đã làm cho nước trong hố sâu bay ngược lên, để lộ ra mặt đất ẩm ướt phía dưới.
Chuyện này chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt, khung cảnh vô cùng đồ sộ!
Nhưng!
Tiêu Bắc còn chưa kịp cảm thấy may mắn vì đã tránh được một chiêu này, thì có một luồng sáng đâm xuyên qua màn nước.
“Không xong!”
Tiêu Bắc không dám khinh thường chút nào, lập tức cưỡng ép vận chuyển công pháp, chắp hai tay lại trước ngực ngăn cản.
Ầm!
Hắn gần như là hoàn thành động tác trong chớp mắt.
Luồng sáng màu vàng cũng vừa lúc đến trước mặt, một quyền này đã dùng hết toàn bộ sức mạnh của Phương Thiên Nguyên, hung ác đánh mạnh lên hai tay hắn.
Sức mạnh thật lớn này lại lần nữa làm cho hắn bay ngược ra ngoài như một ngôi sao băng, sau đó đập mạnh lên vách tường Giang Thành dày năm mét.
Tiêu Bắc có cảm giác cả người của mình đã sắp vỡ thành từng mảnh, nhưng hắn còn chưa kịp thở dốc thì bên tai đã vang lên tiếng Phượng kêu.
“Choang!”
Tiêu Bắc vừa định vận chuyển công pháp để ngăn cản nhưng sau lưng lại ăn một chưởng của Cơ Vô Hà, trúng ngay bả vai.
Chân Hoàng Cửu Biến bao trùm, một chưởng của Cơ Vô Hà đã hóa thành một cái cánh phương thật lớn, lại giống như thanh đao sắt bén xé toạc bả vai Tiêu Bắc.
Đồng thời, luồng sức mạnh lại giống như quả bóng cao su đẩy hắn ra ngoài.
Ầm!
Lại một tiếng động thật lớn vang lên, Tiêu Bắc lại đâm xuyên vách tường một lần nữa.
Hắn còn chưa kịp ổn định thân hình, Vân Ly Ca đã rút ra Táng Long Thương, vung tay một phát
Rầm!
Mũi thương to lớn lướt nhanh vài trăm mét, sau đó hung hăng nện lên trên eo Tiêu Bắc, rồi lập tức đánh hắn lún sâu xuống mặt đất.
Tiêu Bắc đã hoàn toàn mất đi quyền chủ động trong trận đấu.
Mặc dù lúc trước hắn có bị Ma Môn gây thương tích, nhưng trong tình huống một đấu một bất kỳ một người nào trong nhóm ba người Vân Ly Ca thì có khi đều sẽ yếu thế hơn hắn.
Nhưng một khi ba người hợp sức, vậy thì Tiêu Bắc đã không còn chút ưu thế nào nữa.
Vào lúc này, trong mắt toàn bộ người ở Giang Thành, Tiêu Bắc giống như quả bóng cao su bị đánh tới đánh lui, không hề có sức phản kháng.
Mọi người nhìn mà trợn tròn mắt.
Đây chính là Tiêu Bắc không ai bì nổi của Giang Thành, là Tiêu đại sư đó!