Hắn chưa từng phải chịu nỗi nhục nào giống như hôm nay?
Trước kia, cho dù gặp phải kẻ thù thế nào, cuối cùng cũng là hắn giẫm lên mặt người ta.
Kết quả lúc này...
“Các người nói xem… Tiêu đại sư... Chắc sẽ không bị đánh chết đâu nhỉ?”
Lúc này, một vị võ giả tuổi trẻ ở Giang Thành không nhịn được mà cẩn thận dò hỏi.
Nhưng hắn đã lập tức bị mấy người già ở Giang Thành tức giận mắng.
“Nói hươu nói vượn! Ngươi nghĩ đó là ai? Đó chính là Tiêu đại sư!”
“Tiêu đại sư chính là người đứng đầu Giang Thành từ xưa đến nay!”
...
“Tiêu đại sư chính là thiên tài hàng đầu, là người duy nhất ở Giang Thanh bước vào được Linh Cảnh khi chỉ mới hai mươi chín tuổi.”
...
“Tư thế oai hùng của Tiêu Đại sư khi một đao chem chết trăn tinh, một kiếm chém chết Linh cảnh, chẳng lẽ các ngươi đều đã quên sao?
...
“Có Tiêu đại sư ở Giang Thành thì có người nào dám xưng vô địch? Có ai dám nói bất bại chứ?”
...
Trong lòng mọi người ở đây đều tràn đầy căm phẫn, quát lớn vị võ giả tuổi trẻ đó, giống như là tất cả bất lợi ngày hôm nay của Tiêu Bắc đều là bởi vì hắn gây ra.
Mà lúc này Tiêu Bắc đang không ngừng chịu các đòn tấn công của ba người Vân Ly Ca.
Mỗi một lần tấn công, đều sẽ làm vết thương trên người hắn tăng thêm một vết.
Trước ngực của hắn đã bị lõm vào, một cánh tay của hắn đã bị rách bươm, thậm chí còn lộ ra phần xương trắng bên trong.
Áo quần trên người hắn đã dần bị nhuộm đầy máu tươi, hắn cảm thấy mỗi lần mình bị đánh thì ý thức lại sắp thoát ra khỏi cơ thể.
Có thể nói là cực kỳ bi thảm.
Mỗi một đòn tấn công đều khiến hắn buồn bực hộc máu.
Vốn hắn có thể phản kháng, nhưng mà trời xui đất khiến luôn bị mất đi thời khắc phản kích.
Nếu không phải lúc ra chiêu bị một trong ba người Vân Ly Ca phá hỏng, thì chính là lúc chống cự lại gặp phải phục kích của người khác.
Cứ như là ông trời đang giúp bọn họ vậy.
Vốn trước đây hắn có kinh nghiệm chiến đấu cấp Đại Đế, nhưng vào lúc này cứ như trở thành chuyện cười vậy, tay chân hắn, thậm chí là cả đầu óc của hắn hoàn toàn không nghe hắn điều khiển.
Nếu cứ tiếp tục thế này, cho dù hắn có là Đại Đế chuyển thế, cũng không chịu nổi, cuối cùng sẽ bị ba tên nhãi nhép vô danh này giết chết!
Không thể như vậy được, hắn không thể chết ở đây được, hắn còn có sư tôn vẫn chưa cưới.
Đời này hắn còn muốn tu luyện lên Đại Đế một lần nữa, sau đó sống cuộc sống tự tại sung sướng.
Chuyện đã đến nước này, chỉ có thể sử dụng át chủ bài.
Ban đầu hắn không định dùng đến át chủ bài của mình, bởi vì hắn không thể giết chết tất cả mọi người ở đây, mà một khi sử dụng con át chủ bài kia thì sẽ đẩy hắn vào thế cực kỳ bị động.
Đến lúc đó, có khả năng cả Đại Chu đều sẽ kéo tới đuổi giết hắn.
Hắn không dám mạo hiểm, cho nên vẫn chần chờ không sử dụng át chủ bài đó.
Nhưng lúc này hắn đã rõ, đám khốn Giang Thành này và ba người kia đều cùng một ruột.
Bọn họ chịu trách nhiệm hạ thấp khí vận của hắn, còn ba người này thì chịu trách nhiệm đánh chết hắn.
Cho nên, hắn đã không còn chút băn khoăn, hắn muốn sử dụng át chủ bài kia để nổ văng hết tất cả những người này lên trời cao.
Chỉ cần mọi người chết hết, bí mật của Tiêu Bắc sẽ không bị truyền ra ngoài.
Mà hắn, cũng có thể phá vỡ cảnh khốn cùng trước mắt.
Nghĩ đến đây, hắn đã hoàn toàn buông bỏ phòng ngự, mặc cho Phương Thiên Nguyên đánh một quyền khiến hắn ngã ầm xuống đất mặt.
“Hửm?”
Phương Thiên Nguyên khẽ nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng.
Tu vi đạt đến trình độ của bọn họ, sức lực, cảm giác tấn công mỗi một lần ra tay… Về mặt cảm giác đều cực kỳ nhạy bén.
Nhưng mà một quyền vừa rồi của hắn đánh lên trên người Tiêu Bắc, dường như Tiêu Bắc đã không sử dụng linh khí phòng ngự.
“Không xong, có bẫy! Mau tránh đi!”
Vì đã từng được Lục Tiêu Nhiên huấn luyện nên tính cách Phương Thiên Nguyên cũng cẩn thận hơn nhiều, không dám khinh thường chút nào.
Mà hai người Vân Ly Ca cũng phản ứng lại rất nhanh, ngay khi vừa nghe Phương Thiên Nguyên nói thì đã lập tức vận hành Thân Pháp Tật Phong Vô Ảnh rồi nhanh chóng rút lui với hắn.
Giây tiếp theo, đã thấy trong tay Tiêu Bắc cầm một thanh chiến thương màu đen, bay vọt từ dưới hố sâu lên.
“Chiêu thức thứ bảy Lưu Tinh Cản Nguyệt Quyết – Long Khiếu Cửu Châu!”
Một thương vung ra, gió mây lập tức biến đổi, trên bầu trời sấm sét rền vang, tia chớp bay tứ tung.
Sự uy nghiêm đó đã làm cho vô số người có tu vi yếu lập tức bị đàn áp, quỳ rạp xuống đất, đến đầu cũng không nâng lên nổi.
Vô số người đều sợ ngây người, kinh ngạc muốn rớt cằm, ngây ra như phỗng đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm bóng người như thần linh mới hạ phàm.
Bọn họ hoàn toàn không biết rốt cuộc cảnh tượng đất trời biến sắc kia là cái gì?
Đến cả người có tu vi cao thâm nhất là thành chủ Giang Thành đã đạt tới Sơn Hải cảnh nhất trọng cũng hoàn toàn không biết, rốt cuộc là Tiêu Bắc đã tuyệt vọng khốn cùng đến mức nào mới có thể bộc phát ra được sức mạnh ghê gớm đến mức này.
Chỉ có một mình Giang Lạc Vũ là có cảm giác hưng phấn và kiêu ngạo, giải thích nói:
“Là Đế Binh! Bởi vì Tiêu ca ca của ta có một Đế Binh! Hơn nữa hắn cũng sử dụng Công pháp Đế giai!”
“Cái gì? Đế Binh! Công pháp Đế giai!”
Giang Thành Chủ lập tức hét lên.
Còn những người khác thì đã trợn tròn mắt.