Đế Binh, Công pháp Đế giai, những từ ngữ này đối với bọn họ mà nói giống như là sự tồn tại trong truyền thuyết vậy.
Chính là muốn nhìn cũng không có cơ hội được nhìn.
Vậy mà hôm nay bọn họ có thể thấy được trên người Tiêu Bắc.
Thời khắc này, bọn họ cảm giác hư ảo mịt mờ, bóng người Tiêu Bắc giống như là thần ậy.
Giang Lạc Vũ cũng giống như mọi người. Nàng ngẩng đầu nhìn Tiêu Bắc, nhưng nàng không giống với những người khác, vẻ mặt của nàng phần lớn không phải là hâm mộ, không phải kính sợ, mà là tự hào.
Bởi vì, nàng là nữ nhân của Tiêu Bắc, của Tiêu Bắc, chính là của nàng!
Nhưng!
Ngay một giây sau, chiến thương trong tay Tiêu Bắc lại trực tiếp hướng về phần đất liền, rồi đột ngột nện xuống.
“Ầm!”
Một tiếng động kinh trời đột nhiên vang lên bên tai mọi người, mặt đất bắt đầu nứt toác từng tấc từng tấc, rồi theo đó vỡ nát hóa thành màu đen hư ảo.
Ngay sau đó một luồng ánh sáng màu vàng có thể nhìn thấy rõ bằng mắt thường đột nhiên lan rộng ra với khí thế không thể ngăn cản, tàn nhẫn phá hủy hết tất cả.
Những nơi ánh sáng đi qua, toàn bộ đều hóa thành tro tàn.
Khuôn mặt Giang Lạc Vũ mịt mờ, tại sao Tiêu ca ca lại tấn công luôn cả nơi mà nàng đang đứng thế này?
Chẳng lẽ hắn không biết, nàng không thể nào chịu nổi một kích của Đế Binh ư?
Ngay trong lúc mọi người đang ngơ ngác, cú tấn công của Tiêu Bắc đã khiến cho nàng và tất cả những tu luyện giả võ đạo Giang Thành đang đứng quan sát trên bờ sông hóa thành tro tàn.
Cú nổ mạnh qua đi, bụi đất bay mù mịt, hóa thành một cột khói hình nấm thật lớn, đội trời đạp đất.
Mặt đất bị phá hủy hình thành một vực sâu vài trăm mét, mà nước sông cũng đã hoàn toàn bị chặt đứt, không thể nào tiếp tục chảy qua.
“Hộc… Hộc…”
Tiêu Bắc há to miệng thở dốc, trong tay ôm trường thương Đế Binh, cả người đã mệt lả đi.
“Quả nhiên, dùng tu vi bây giờ của ta dùng Đế Binh thi triển Công Pháp Đế Giai để tấn công quả nhiên vẫn quá sức. Một cú này gần như đã tiêu hao hết sạch toàn bộ linh khí có trong cơ thể ta.”
Có điều, một lát sau khóe miệng hắn lại từ từ cong lên.
“Nhưng mà cuối cùng ta vẫn là người chiến thắng. Cho dù là mấy người ngu xuẩn Giang Thành kia, hay là ba cái tên to gan khốn kiếp đã diệt Tiêu gia của ta, bây giờ tất cả đã hóa thành bột mịn. ”
“Người chọc ta, chết không…!”
Chữ “toàn thây” còn chưa kịp nói ra, bỗng nhiên sau lưng hắn đột nhiên truyền đến một luồng lực.
Ầm!
Luồng lực thật lớn hung tàn đập mạnh lên trên lưng hắn, lập tức đánh gãy mấy cái xương trên người hắn.
Vừa mới vận dụng Đế Binh thi triển Đế Quyết đã hao hết năng lượng của Tiêu Bắc, vì thế mà lúc này hắn hoàn toàn không có cách nào chống đỡ được đợt tấn công của ba người Vân Ly Ca.
Khi Vân Ly Ca vẫn còn ở trên bầu trời thì đã vung lưỡi thương đâm xuyên qua cánh tay hắn, Vân Ly Ca cố sức vặn một cái đã lập tức vặn đứt cái cánh tay đang cầm Đế Binh của hắn.
“Á…!”
Tiêu Bắc hét thảm thiết một tiếng, rồi ngã xuống cách đó không xa.
Còn Vân Ly Ca lại thuận tay giành lấy Đế Binh của đối phương.
Có điều Đế Binh nhanh chóng phát ra một tiếng vù vù, sau đó lập tức xé rách phần giữa ngón trỏ và ngón cái của Vân Ly Ca rồi lập tức vùng ra ngoài.
Tiêu Bắc giãy giụa bò dậy khỏi mặt đất, cười lạnh nói:
“Muốn cướp Đế Binh của ta, ngươi mà xứng? Nó đã bị ta luyện hóa, đã hòa thành một thể với tinh thần ta. Ngoại trừ ta ra, bất kỳ ai cũng không thể sử dụng nó.”
Dứt lời, hắn giơ cái cánh tay còn lại của mình lên, chuẩn bị triệu hoán Đế Binh của mình đến.
Nhưng đúng lúc này, Phương Thiên Nguyên đột nhiên xuất hiện phía sau hắn, dùng hết sức vận chuyển Bất Diệt Kim Thân, nện thanh Ung Kim Chùy xuống.
Rầm!
Sức mạnh cực lớn không chút lưu tình, lập tức chặt đứt lìa cánh tay còn lại của hắn.
“Nếu ngươi đã luyện hóa, giết ngươi rồi bọn ta cũng có thể dùng được.”
Nói xong, hắn lại quét một chân đá bay Tiêu Bắc ra ngoài.
Đáng thương cho Tiêu Bắc, hai tay bị hủy, linh khí trong cơ thể đã khô kiệt, hoàn toàn không phải đối thủ của ba người Phương Thiên Nguyên, hắn bị đánh vô cùng thảm thương.
“Đáng chết!”
Hắn hung tàn phỉ nhổ, phun ra một ngụm máu, ánh mắt đỏ quạch như máu.
Lúc này hắn đã hoàn toàn không còn ôm hy vọng chiến thắng được ba người Vân Ly Ca nữa.
Vốn dĩ hắn đã bị Ma Môn đánh trọng thương, chiến đấu vượt một đại cảnh giới đã không dễ dàng gì, bây giờ lại còn làm mất đi một phần thực lực của mình.
Mà mấy người Vân Ly Ca đều có Công pháp Đế giai, đã bù đắp cho sự chênh lênh giữa bọn họ.
Bây giờ hắn có ở lại cũng chỉ còn đường chết.
Nhưng mà, hắn không thể chết được!
Nếu lần này chết rồi, có trời mới biết hắn có còn cơ hội sống lại nữa hay không?
Nếu không có cơ hội, vậy thì toàn bộ những thứ của hắn đều đã tan biến thành hư không.
Hiện tại, cho dù có liều cái mạng quèn này hắn cũng phải chạy trốn cho bằng được.
Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.
Trong rừng thì sợ gì không củi đốt.
Tiêu Bắc hạ quyết tâm, trực tiếp cắn đầu lưỡi của mình ép ra một giọt Dẫn Bạo Tinh Huyết, đổi ra một chút linh khí.
Rồi sau đó, hắn nhanh chóng vận dụng Bí Pháp Không Gian, truyền tống mình đến nơi khác.
“Muốn chạy? Ngươi chạy trốn được sao?”
Ba người Vân Ly Ca cũng không phải ăn chay, gần như là đồng loạt ra tay ngay khi hắn vừa định rời đi.
“Thần Mộc Ly Hỏa Thương!”
Nhìn thấy ba người cùng đánh về phía mình, Tiêu Bắc cũng không hoảng loạn, khẽ quát một tiếng, thanh trường thương Đế Binh lập tức hóa thành một luồng sáng bay đến trước mặt hắn.
Tiêu Bắc cắn Thần Mộc Ly Hỏa Thương một cái, lắc đầu, đổi Dẫn Bạo Tinh Huyết của mình thành linh khí, tập trung tất cả lên trên trường thương.
Đế Binh quét ngang qua, uy lực ùn ùn kéo đến đánh úp ba người Vân Ly Ca.
Cảm nhận được uy lực tấn công mạnh mẽ của Đế Binh, con ngươi của ba người co rút lại, không dám khinh thường, đồng loạt ra tay kết hợp lực của ba người lại chống lại đợt tấn công của Tiêu Bắc.
Rầm!
Bốn luồng sức mạnh tấn công đâm vào nhau, lập tức tạo ra một chùm tia sáng chói mắt, sóng xung kích đẩy mạnh ba người Vân Ly Ca vùi ra phía sau.
Mà Tiêu Bắc đã nhân cơ hội này hoàn thành thuật Dịch Chuyển Không Gian ra xa hơn ba trăm dặm.
“Phù… Phù…”
Hắn ta thở dốc hai hơi, trên khuôn mặt đầy mệt mỏi không kìm được hiện lên một tia vui sướng đã sống sót sau đại nạn.