favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 124: Lê Trường Sinh

Chương 124: Lê Trường Sinh

Hoàng thành phồn hoa, người đến người đi, ngựa xe như nước, không ngừng qua lại.

Lục Tiêu Nhiên dẫn hai đồ đệ của mình đi đến một góc trong hoàng thành.

Nơi đây là một ngõ nhỏ, không có nhiều nhân khẩu lắm, coi như chắp vá.

Có một tên ăn mày bị mất một chân đang ngồi ở góc đường, mặc một bộ quần áo rách rưới, tóc dài vừa bẩn vừa rối, xõa xuống dính lên trên mặt, làm người ta không nhìn rõ diện mạo của hắn.

Trong hoàng thành này có rất nhiều ăn mày như vậy, bởi vì có một vài tu sĩ đấu pháp với người ta, bị phế tu vi, cuối cùng chỉ có thể trở thành một ăn mày sống tạm bợ.

Mặc dù nơi này chỉ là một ngõ nhỏ nhưng cũng có đến vài tên ăn mày.

Nhưng tên ăn mày này rõ ràng không giống những tên ăn mày khác cho lắm.

Hắn không ép dạ cầu toàn giống những tên ăn mày khác, không để ý tôn nghiêm mà chạy đi xin ăn.

Tuy rằng hắn không xin ai cái gì, nhưng dáng vẻ của hắn thê thảm hơn nhiều, càng dễ khơi dậy lòng đồng cảm của người khác, cho nên đồ người ta cho hắn còn nhiều hơn so với những kẻ ăn mày khác.

Đương nhiên, điều này làm cho những tên ăn mày khác khó chịu.

Gần giữa trưa ngày hôm đó, khi người trên đường không nhiều lắm, mấy tên ăn mày liếc nhìn nhau một cái, lập tức đi qua vây đối phương lại.

“Tiểu tử, ngươi rất biết giành hết mối làm ăn đấy? Mọi người đi ra đây xin cơm, chúng ta phải ra sức hét to, mệt sống mệt chết một ngày mới kiếm vừa đủ cái ăn. Ngược lại, ngươi ngồi bất động không rên một tiếng mà mỗi ngày lại kiếm nhiều hơn bọn ta.”

Ăn mày trẻ tuổi kia không đáp lời, tóc rối tung bay che lại ánh mắt một vẻ ảm đạm, hình như chẳng hề đặt tên ăn mày kia vào mắt.

Tất nhiên cảnh này làm đám ăn mày vốn đang khó chịu lại càng thêm tức giận.

Sau khi mắng hai câu, bọn họ trực tiếp xông tới cùng nhau đánh lung tung tên này.

Ăn mày trẻ tuổi lại chẳng phản kháng gì, giống như một người đã chết.

Vân Ly Ca và Phương Thiên Nguyên cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, trong lòng dâng lên lửa giận không thể kìm nén.

Chuyện bọn họ ghét nhất chính là ỷ mạnh hiếp yếu.

Những tên ăn mày này ỷ nhiều người, quần ẩu một kẻ ăn mày, đối phương lại là người thiếu một chân, thật là vô nhân tính.

“Sư tôn, để chúng ta ra tay đi, những người này thật đáng ghét.”

Lục Tiêu Nhiên không trả lời, chỉ nhìn lướt qua bóng dáng mặc đạo bào màu đen cách đó không xa, dường như hơi đăm chiêu.

“Không cần nóng nảy, trong chốc lát này hắn vẫn chưa chết được.”

Sau đó, hắn bắt đầu gọi Vượng Tài trong đầu.

“Vượng Tài, ra đây.”

“Đến đây, đến đây, chủ nhân, ta đến rồi đây.”

“Điều ra bảng thông tin của đối phương cho ta.”

“Được rồi, đang tạo ra.”

Ngay sau đó, một màn sáng xuất hiện trong đầu Lục Tiêu Nhiên.

Lê Trường Sinh, hai mươi lăm tuổi.

Nguyên Thánh tử của Thanh Liên Kiếm Tông, con trai của Tông chủ Thanh Liên Kiếm Tông đời trước. Tuyệt đại thiên kiêu, kỳ tài ngút trời, được mệnh danh là Kiếm Thần chuyển thế!

Có thể nói là hắn vừa sinh ra đã trở thành kỳ tích.

Khi sinh ra trời giáng kiếm khí, vạn kiếm rung lên, có kiếm cốt trời sinh, cơ thể trời sinh thân hòa với kiếm thuật.

Một tuổi nhập Đoán Thể, hai tuổi phá Hậu Thiên, ba tuổi mở Tiên Thiên, bốn tuổi đã trở thành Tông Sư.

Chưa tu luyện đã hình thành kiếm ý, tu luyên ba năm kiếm ý đại thành.

Lúc bảy tuổi, không ai trong Thanh Liên Kiếm Tông có thể dạy được hắn nữa.

Sau đó ở di tích của Kiếm tông, đạt được truyền thừa của Ly Thiên Kiếm Thánh vạn năm trước, tu vi tăng vọt.

Mười hai tuổi, chém chết Thái Cổ Giao Long, dùng máu Giao Long tôi thể, trực tiếp đột phá tu vi Tạo Hóa cảnh, bước tới Phá Vọng cảnh nhất trọng.

Thanh Liên Kiếm Tông đã xem hắn là Chân nhân chưởng giáo đời tiếp theo.

Nhưng khi mười sáu tuổi, bởi vì tông môn mà thông gia, hắn đã đắc tội với khí vận chi tử thích nữ hài kia.

Không cần nhiều lời nữa. Từ nay về sau, Lê Trường Sinh cả đời được coi là kỳ tích đột ngột chuyển biến, không những bị đối phương đánh bại, còn bị đánh đến tàn phế.

Lê Trường Sinh vốn si mê võ đạo, tất nhiên không cam lòng yếu thế, muốn đi tìm cơ duyên khác để tăng tiến tu vi.

Thế nhưng thất bại nhiều hơn chiến thắng như cũ.

Trải qua gần hai mươi trận chiến lớn nhỏ.

Mỗi một lần đều là kết thúc thảm bại, bản thân trọng thương, tu vi gần như bị phế.

Cho đến một lần cuối cùng, đối phương hoàn toàn đào đi kiếm cốt của hắn, phá hủy đan điền, kinh mạch, thân thể… biến hắn trở thành phế nhân từ đầu tới chân.

Thế nhưng đối phương lại không giết hắn, mà vứt hắn xuống hoàng thành Đại Chu, trở thành ăn mày, lại còn phái người giám sát.

Còn cha mẹ Lê Trường Sinh, chỉ vì muốn bảo vệ hắn, mà bị đối phương tru sát, vong hồn rơi xuống Cửu U.

...

Lục Tiêu Nhiên thấy màn này mà cả người đều choáng váng.

Nếu không phải sau này xảy ra biến cố, một khí vận chi tử đến đánh Lê Trường Sinh tàn phế, Lục Tiêu Nhiên còn nghĩ Lê Trường Sinh sẽ trở thành một Khí vận chi tử khác.

Hắn thực sự quá BUG.

Còn biến thái hơn cả mình.

Không đúng, mình biến thái hơn hắn chứ.

Dù công pháp tu luyện và huyết mạch của Lê Trường Sinh vốn hơn xa mình. Hắn tu luyện công pháp Thánh giai cực phẩm, nhưng bản thân mình khi trước chỉ có công pháp Thiên giai.

Nhưng hắn mười hai tuổi mới đột phá Phá Vọng cảnh, mình tu luyện mười năm đã đến Phá Vọng cảnh.

Hơn nữa, Lê Trường Sinh chỉ tu luyện kiếm đạo trong võ đạo.

Lục Tiêu Nhiên đồng thời tu luyện võ đạo và trận pháp, đan dược, luyện khí, vẫn vân…

Cho nên, nói một cách nghiêm khắc, Lục Tiêu Nhiên vượt qua hắn rất nhiều.

Chương trướcChương tiếp