Sau khi làm xong tất cả, Lục Tiêu Nhiên mới thở ra một hơi, đi ra khỏi Sơn Hà Xã Tắc Đồ.
Khoan hãy nói, trước đó hắn còn ghét bỏ Sơn Hà Xã Tắc Đồ, cảm thấy cái đồ chơi này chẳng qua chỉ dùng để chứa đồ, không khác gì nhẫn không gian, túi trữ vật.
Kết quả bây giờ xem ra, nó vẫn rất khá.
Ít nhất, sau khi thu người này vào, có thể không cần kiêng kỵ mà giết người ta.
Đồ chơi này rất phù hợp với mình, quả nhiên chính là đồ tốt thiết yếu cho du lịch, giết người cướp của.
Sau khi thu Sơn Hà Xã Tắc Đồ lại, Lục Tiêu Nhiên mới đi tới trước mặt Lê Trường Sinh, ngồi xổm xuống, nhìn hắn một lát, cười hờ hững nói:
“Có nguyện ý làm đồ đệ của ta hay không?”
Lê Trường Sinh nhìn vào mắt của Lục Tiêu Nhiên, hơi nghi ngờ hỏi:
“Ngươi biết ta sao?”
“Đương nhiên.”
Lục Tiêu Nhiên gật đầu.
“Lê Trường Sinh, tiền Thánh tử của Thanh Liên Kiếm Tông, một tông môn siêu hạng, Kiếm Thần chuyển thế, một thiên tài tuyệt thế, còn từng được nhận truyền thừa của Kiếm Thánh...”
Lục Tiêu Nhiên nói về quá khứ của Lê Trường Sinh khiến Lê Trường Sinh hơi kinh ngạc.
Nhưng hai người Vân Ly Ca và Phương Thiên Nguyên lại càng chấn kinh, không biết nói gì, há miệng thật to, cả người đều sắp choáng váng.
Lê Trường Sinh quá trâu rồi?
Bọn họ cảm thấy, điều kiện bối cảnh của Lê Trường Sinh thật sự không hề kém cạnh với tên khí vận chi tử Tiêu Bắc kia.
Mặc dù Tiêu Bắc có thể mua được Đế binh ở quán vỉa hè nhưng Lê Trường Sinh cũng có toàn bộ thư tàng của Thanh Liên Kiếm Tông, còn có vô số tài nguyên phong phú khác.
Tiêu Bắc chỉ có được truyền thừa của một cường giả Hoàng cảnh truyền thừa, Lê Trường Sinh còn tuyệt hơn, trực tiếp được nhận truyền thừa của một Kiếm Thánh viễn cổ.
Khác biệt duy nhất là Lê Trường Sinh không phải Kiếm Thần chuyển thể thật sự, hắn không có ký ức của Đại Đế.
Mà Tiêu Bắc thì có ký ức của Đại Đế.
Cho nên, theo lý thuyết, Tiêu Bắc vẫn hơn một bậc.
Dù sao kiếp trước của người ta cũng là một vị đại đế thật. Một đời này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hắn vẫn có cơ hội tu luyện thành Đại Đế.
Sau khi Lê Trường Sinh kinh ngạc, ánh mắt hắn nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, tối tăm lại, cũng quay về một hướng khác.
“Mặc dù ta không biết ngươi có mục đích gì, không biết vì sao ngươi hiểu rõ quá khứ của ta như vậy. Nhưng... ngươi tính sai rồi, bây giờ, ta không muốn bái sư, cũng không muốn tu luyện lại.”
Lục Tiêu Nhiên mở miệng lần nữa.
“Ta biết, ngươi đó, so với việc nói ngươi bị đả kích thì đúng hơn là ngươi mất đi võ đạo chi tâm. Đối phó khí vận chi tử, đừng nói là ngươi, đổi lại là bất cứ ai trên thế giới này cũng sẽ khó mà hoàn thành. Nhưng chúng ta không giống vậy, bái ta làm thầy, gia nhập chúng ta, ta có thể cho ngươi báo thù.”
Lê Trường Sinh hơi kinh ngạc nhìn Lục Tiêu Nhiên.
“Dựa vào cái gì?”
Lục Tiêu Nhiên mỉm cười.
“Chỉ bằng ta hiểu rất rõ tất cả khí vận chi tử.”
Lê Trường Sinh bắt đầu rơi vào im lặng.
Trái lại, hắn không tới nỗi vì một hai câu của Lục Tiêu Nhiên mà tin tưởng ngay. Dù sao, trước đó, hắn đã cố gắng như vậy, mạnh mẽ như vậy còn có nhiều kỳ tích như vậy, nhưng cuối cùng thì hắn vẫn thất bại.
Mỗi lần đều thất bại.
Dựa vào cái gì Lục Tiêu Nhiên lại nói mình hiểu rõ đối phương, hơn nữa có thể đánh bại đối phương?
Lê Trường Sinh chỉ công nhận duy nhất chính cái tên mà hắn đã đặt cho đối phương, tên là “khí vận chi tử”.
Tên kia, quả thật có thể coi là khí vận chi tử.
“Ngươi... rốt cuộc là ai?”
Lục Tiêu Nhiên hít sâu một hơi, nghiêm túc nói:
“Nếu... ngươi đã thành tâm thành ý đặt câu hỏi, vậy ta sẽ từ bi mà nói cho ngươi biết. Nghe cho kỹ.”
“Chúng ta là một đám người cố gắng, không cam tâm bị kẻ bật hack đánh bại. Vì đề phòng thế giới bị phá hỏng, nhân vật phản diện vì bảo vệ sự cân bằng của thế giới, thực hiện yêu và chính nghĩa, vừa đáng yêu lại vô cùng mê người! Chúng ta là liên minh kẻ báo thù!”
Lê Trường Sinh im lặng một lát, chợt mở miệng nói:
“Nghe không hiểu.”
Lục Tiêu Nhiên: “...”
Chợt, hắn ho nhẹ một tiếng, che giấu sự bối rối của mình.
“Tóm lại, ngươi chỉ cần biết rằng, gia nhập chúng ta, ngươi có thể chém giết kẻ thù của mình, giúp cha mẹ ngươi báo thù, chỉ đơn giản như vậy thôi.”
Lê Trường Sinh nhìn chằm chằm vào mắt Lục Tiêu Nhiên.
“Ngươi nên biết, nếu như nhận lấy ta, thì sẽ có ý nghĩa gì? Ý nghĩa là ngươi muốn phải làm kẻ thù của một người cực kỳ mạnh mẽ tới mức khó mà tưởng tượng. Ta không xác định, hắn có thể giết ngươi hay không. Nhưng chỉ cần có quan hệ với ta, cho dù hắn không giết chết ngươi, chỉ sợ cũng không để ngươi sống dễ chịu. Không biết chừng, ngươi sẽ lưu lạc tới kết cục như ta bây giờ.”
Khóe miệng Lục Tiêu Nhiên cong lên.
“Thủ hạ của hắn đã bị ta nghiền thành tro. Ngươi cảm thấy, cho dù ta không thu nhận ngươi, tên khí vận chi tử kia sẽ bỏ qua cho ta sao?”
Lê Trường Sinh nhắm chặt mắt lại, khóe miệng cong lên.
“Không ngờ, trên thế giới này lại có người có lá gan còn lớn hơn cả ta. Thôi, nếu ngươi đã không thèm để ý, ta còn cái gì phải sợ nữa chứ?”
“Sư tôn ở trên, nhận một lạy của đồ nhi.”
Hắn vừa dứt lời, tiếng nói của Vượng Tài vang lên trong đầu Lục Tiêu Nhiên.
“Đinh, chúc mừng chủ nhân, thu hoạch được một đệ tử mới, ban thưởng Thanh Liên Kiếm Quyết Đế giai cực phẩm, ban thường võ đạo chi hồn Thần giai - Kiếm Hồn.”
Lục Tiêu Nhiên kinh ngạc, Thần giai là cái đồ chơi gì vậy?
Hắn thuận tay mở ra xem, mà khi hắn thấy rõ ràng cái gì gọi là Thần giai, cả người đã hoàn toàn lộn xộn.
Đó đã là đồ vật mà người phàm có thể nắm giữ rồi.
------------------------------
Cám ơn bạn ducanhtran1998 đã đẩy 60KP
Cám ơn bạn Mamga đã đẩy 20KP