“Vô Hà, mau bỏ trận pháp này đi.”
Cơ Vô Hà lắc đầu.
“Bây giờ ngươi biết sư phụ ta lợi hại thế nào rồi chứ?”
Khi nói chuyện, nàng bèn vươn tay chuẩn bị lấy linh thạch trong trận pháp!
Tuy nhiên!
Giây tiếp theo, nàng phát hiện mình bị trận pháp ngăn cản lại.
Sắc mặt Cơ Vô Hà thay đổi.
“Xong rồi.”
Nàng đã nghĩ ra, có lẽ trận pháp sư tôn bố trí chính là trận pháp liên hoàn, ngay khi trận pháp công kích bị kích thích thì sẽ dẫn đến kích thích trận pháp phòng ngự, giữ cho trận pháp không bị xâm hại.
Bởi vậy bây giờ nàng căn bản không thể phá hư trận pháp này được. Trừ phi linh thạch trong trận pháp bị tiêu hao hết.
Chẳng qua nếu tất cả linh thạch đều bị tiêu hao hết thì có lẽ Cơ Vô Tâm cũng đã bị nổ thành bột phấn.
Tiếng nổ càng ngày càng kịch liệt, Cơ Vô Tâm vừa cố chống lại trận pháp công kích, vừa giận dữ la hét:
“Cơ Vô Hà, ngươi đang làm cái quỷ gì đấy? Nhanh rút về trận pháp này đi!”
Cơ Vô Hà cắn răng nói:
“Không thể rút về trận pháp này được, sư tôn ta bố trí trận pháp liên hoàn, một trận kết hợp với một trận, ngoài trận pháp công kích thì có cả trận pháp phòng ngự, người ngoài căn bản không vào được, làm sao có thể phá trận chứ?”
Trong lòng Cơ Vô Thương lạnh đi một nửa, chẳng lẽ hắn đường đường là vương tử của Tử Ninh vương phủ mà lại chết dưới trận pháp của một tu sĩ sơn dã à?
Nếu thật sự như vậy thì hắn phải uất ức tới mức nào?
Cảm giác sụp đổ đè nặng trong lòng, Cơ Vô Tâm cắn răng liều mạng, chỉ có thể mạnh mẽ đột phá trận pháp.
Nếu không thể đột phá thì hắn phải chết không thể nghi ngờ!
“Khí Huyết Phân Lưu!”
Trong lòng hắn biết trận pháp lớn mạnh nên cũng không dám chậm trễ quá lâu mà trực tiếp vận dụng một loại bí pháp đốt huyết.
Tuy rằng có thể làm hắn mất một ít khí huyết nhưng vậy cũng tốt hơn mất mạng rất nhiều!
Cũng may lần này Lục Tiêu Nhiên chỉ dùng hai ba phần thực lực trận pháp, cũng chỉ bố trí trận pháp Thiên giai bình thường chứ không quá mạnh.
Cho nên bản thân Cơ Vô Tâm sẵn có tu vi Sơn Hải cảnh, bây giờ mượn thêm bí pháp, cuối cùng mới có thể trốn khỏi trận pháp, kèm theo cái giá phải trả là chính mình bị thương nặng.
Phù phù---!
Cơ Vô Tâm ngã mạnh xuống mặt đất ở ngoài trận pháp, thở hồng hộc từng hơi, quần áo trên người hắn đã rách nát hơn nửa, khắp người đầm đìa máu tươi, mặt xám mày tro, trông thảm hại vô cùng.
Tuy nhiên một lát sau, hắn lại miễn cưỡng nở nụ cười sống sót sau tai nạn.
“Rốt cuộc cũng thoát ra.”
Vừa dứt lời, một bóng người cực kỳ uy nghiêm xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Chuyện này làm hắn không khỏi ngẩn ra, chợt đứng bật dậy quỳ lạy đối phương:
“Phụ vương, nhi thần vô dụng, mong phụ vương thứ tội.”
“Phế vật, thể diện của Tử Ninh vương phủ ta đều bị ngươi làm mất hết.”
Dứt lời, đối phương đánh thẳng một chưởng lên người Cơ Vô Tâm, đánh bay hắn ngay tại chỗ.
“Phụ vương, xin tha mạng, nhi thần vô năng tự biết mình có tội, nhưng nếu phụ vương đánh tiếp thì nhi thần thật sự không sống được đâu.”
...
Cơ Vô Hà đứng ở xa xa nhìn Cơ Vô Tâm đứng ở một mảnh đất trống tự quyền đấm chân đá với chính mình, trong miệng còn không ngừng gọi ‘phụ vương’ thì mặt đen lại.
Sư tôn... lại bố trí cả huyễn trận.
Cơ Vô Tâm tự cho là mình trốn ra khỏi trận pháp của sư tôn, trên thực tế khắp viện này đều bị trận pháp bao trùm, một trận pháp bị kích hoạt là toàn bộ trận pháp khác cũng kích hoạt theo, cho dù hắn chạy khỏi một cái thì cũng có vô số trận pháp khác đang đợi hắn, hành hạ hắn từ sống cho đến chết mới thôi.
Lúc này nhìn thấy nhị ca của mình đã suy yếu vô cùng, đến mức có thể ngất đi bất cứ lúc nào nhưng vẫn không ngừng quyền đấm chân đá với chính mình, mỗi một chiêu đều là đòn trí mạng, Cơ Vô Hà cũng không dám chậm trễ thời gian nữa.
Phải nhanh đi gọi phụ vương, để cao thủ trong vương phủ tới cứu viện, nếu không, có lẽ nhị ca của mình thật sự sẽ tự đánh chính mình đến chết.
“Tên ngốc này ở đâu ra vậy?”
Khi Cơ Vô Hà đang hoảng loạn, một giọng nói quen thuộc cất lên khiến nàng thở phào nhẹ nhõm trong nháy mắt.
Cơ Vô Hà lập tức quay đầu, chắp tay với sư tôn, rồi nói:
“Sư tôn, ngươi mau cứu nhị ca của ta ra đi, là do nhị ca ta muốn thử trận pháp của ngươi, hậu quả là không thoát ra được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì nhị ca ta sẽ chết mất.”
Lục Tiêu Nhiên: “...”
“Tên ngốc này, rảnh rỗi không có gì làm hay sao mà lại tới đây thử trận pháp của ta làm gì?”
Tuy nói thế, nhưng người kia không phải là thích khách, mà là nhị ca của Cơ Vô Hà, hắn không thể mặc kệ người kia chết thật.
Vì vậy ngón tay Lục Tiêu Nhiên điểm hai cái trong không trung, hai luồng linh khí bay vào trong trận pháp, lập tức hóa giải trận pháp.
Toàn bộ ảo giác biến mất, cuối cùng Cơ Vô Tâm cũng dừng hành động đánh bản thân lại.
“Đa tạ sư tôn.”
Cơ Vô Hà nói lời cảm ơn, còn Lục Tiêu Nhiên chỉ khoát tay.
“Đừng vội nói cảm ơn, ngươi mau mang hắn đi trị thương đi. Tên này hình như đã sử dụng bí thuật đốt máu, làm bản thân bị thương nặng, nếu không chữa trị kịp thời rất dễ tổn hại đến căn cơ đấy.”
Nếu như đó là đệ tử bảo bối của mình, thì hắn nhất định sẽ dùng Thanh Đế Trường Sinh Quyết để cứu, nhưng nếu không phải thì... quên đi.
Lục Tiêu Nhiên không muốn làm người tốt vô nghĩa.
Cơ Vô Hà gật đầu, bước nhanh đến bên cạnh Cơ Vô Tâm.
Nhưng Cơ Vô Tâm lại liên tục xua tay, vô cùng hoảng sợ, vẻ kiêu ngạo lúc trước cũng đã biến mất.
“Ngươi đừng tới đây, ngươi là giả, tất cả đều là giả, ngươi không được tới đây.”
Gương mặt xinh đẹp của Cơ Vô Hà khẽ nhăn lại.
“Nhị ca, trận pháp đã được hóa giải, hiện tại ngươi an toàn rồi.”
“Cút đi, ta không tin, các người đều là giả, đây đều là huyễn thuật, không ai được tới đây, kẻ nào dám qua đây, ta giết kẻ đó.”