Dù sao nếu Lục Tiêu Nhiên không có chút năng lực nào thì đã không khoe khoang khoác lác thu nhận mình làm đồ đệ rồi.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên Lê Trường Sinh cảm thấy khung cảnh xung quanh mình và Lục Tiêu Nhiên đã bị thay đổi.
Từ Vương phủ kiến trúc sâm nghiêm, đã lập tức tới một nơi đồng hoang hiu quạnh.
Nơi này có núi, có nước, linh khí dồi dào, tử khí đông lai, có một phong vị khác
Nhưng vấn đề không phải ở đây, mà là Lục Tiêu Nhiên có thể đưa hắn tới đây trong chớp mắt. Thủ đoạn thuấn di này, hắn chưa từng thấy qua bao giờ.
“Sư tôn, chiêu thuấn di chi pháp này thật huyền bí. Ta mới bước chân vào giang hồ vài năm, gặp phải rất nhiều kì nhân dị sĩ, nhưng cũng chưa từng thấy thuấn di chi pháp này bao giờ.”
Lục Tiêu Nhiên nhìn hắn hơi kỳ quái.
“Thuấn di chi pháp? Ta không dùng Thuấn di chi pháp.”
Lê Trường Sinh khẽ giật mình.
“Không phải là thuấn di chi pháp? Vậy sao chúng ta lại xuất hiện ở đây? Hay nơi này là huyễn trận?”
Lục Tiêu Nhiên hơi im lặng.
“Đây cũng không phải là huyễn trận, đây là bên trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, cũng nhìn là bên trong bức họa mà ta vừa cầm ra.”
“Cái gì?”
Lê Trường Sinh trợn tròn hai mắt.
“Sư tôn, không phải đang đùa với Trường Sinh chứ?”
Lục Tiêu Nhiên không vui dỗi một câu, mà Lê Trường Sinh đã bắt đầu chảy mồ hôi, làm ướt nhẹp lưng hắn.
Mọi người đều biết, không thể thu cả sinh vật sống vào trong pháp bảo không gian.
Thế nhưng bức họa này của Lục Tiêu Nhiên, có thể thu loại sinh mệnh hoạt bát như con người vào đó. Hơn nữa không gian bên trong to lớn như vậy, nó giống như một thế giới thu nhỏ.
Đây là chỗ nào hay là một pháp bảo?
Đây là một Đế Binh sao?
Có đùa không vậy? Lục Tiêu Nhiên lại có Đế Binh? Hắn rốt cuộc là ai?
Không chờ cho Lê Trường Sinh hết kinh ngạc, Lục Tiêu Nhiên đã khắc một trận pháp tụ linh, để giúp gom linh khí lại.
Linh khí trong Sơn Hà Tắc Xã Đồ được hấp thu từ bên ngoài, sau đó khuếch tán trong toàn bộ không gian này. Vì vậy, Lục Tiêu Nhiên vẫn cần dùng trận pháp tụ linh để gom linh khí lại.
Vì sợ cơ thể của Lê Trường Sinh không chịu nổi, nên Lục Tiêu Nhiên không dùng một trăm phần trăm thực lực chạm khắc trận pháp của mình, mà chỉ dùng khoảng sáu phần.
Nhưng vì gần đây trình độ chạm khắc trận pháp của hắn tăng vọt, cho nên sáu phần của hiện tại bằng bảy, tám phần trước kia, cũng coi là rất không tầm thường rồi.
“Đại trận này, hít…”
Lê Trường Sinh nhìn đại trận mà Lục Tiêu Nhiên khắc, hắn không nén được mà cảm thấy da đầu tê dại trong nháy mắt.
Trận pháp không cần tu vi vẫn có thể nhìn ra được.
Theo như kinh nghiệm của hắn, có thể thấy được trận pháp mà Lục Tiêu Nhiên đang khắc lúc này, huyền bí và tinh xảo cỡ nào.
Trận pháp này còn mạnh hơn trận pháp của Thanh Liên Kiếm Tông lúc trước một chút.
Phải biết rằng, Thanh Liên Kiếm Tông là một môn phái siêu hạng, thực lực trận pháp của nó còn mạnh hơn so với những môn phái hàng đầu như Huyền Võ Chân Tông.
Chỉ có loại cấp bậc quái vật khổng lồ như hoàng thất Đại Chu mới có thể vượt qua Thanh Liên Kiếm Tông.
Nhưng Lục Tiêu Nhiên là ai?
Hắn chỉ là một tên vô danh tiểu tốt!
Nhưng trình độ khắc trận pháp của hắn, thực sự mạnh mẽ đến kinh người, đã đạt đến trình độ nghịch thiên.
Nhưng Lục Tiêu Nhiên lại không suy nghĩ nhiều, hắn đã thu nhận Lê Trường Sinh làm đệ tử, cho nên cũng không cần giấu diếm.
Lúc này, hắn bắt đầu ném những vật liệu quý vào bên trong trận pháp theo một tỷ lệ nhất định.
Vật liệu vừa vào bên trong trận pháp, đã bị linh khí đánh nát thành vụn.
Chiêu thức ấy khiến cho Lê Trường Sinh không nén được kinh sợ.
Mặc dù hắn chưa từng luyện đan, nhưng hắn nhìn thoáng qua cũng biết được, phương pháp chế tạo đan dược của Lục Tiêu Nhiên vô cùng hoàn mỹ.
Có một số việc trên thế giới này ai cũng có thể làm được, nhưng muốn làm thật tốt, thì chỉ có rải rác vài người.
Từ không đến có thì đơn giản, nhưng từ đơn giản đến đỉnh cao thì lại khó như lên trời.
Lục Tiêu Nhiên ném vật liệu cuối cùng vào trong trận pháp, bên trong trận pháp tỏa ra một vầng sáng chín màu hỗn độn.
Đó là một loại khí có giá trị dinh dưỡng vô cùng cao, hỗn hợp dược liệu và thiên địa linh khí, dù là một võ giả đang hấp hối, cơ thể bị khuyết tật, chỉ còn lại một hơi thở, khí tức chín màu này cũng có thể cứu sống được người kia.
Nói thẳng ra là nó là thánh dược chữa thương.
Lê Trường Sinh đoán chừng, mình sắp phải ra sân, dù sao đã làm tới bước này, cuối cùng chỉ cần để hắn bước vào, chữa trị vết thương.
Nhưng Lục Tiêu Nhiên lại không động đậy, hơn nữa còn đang cúi đầu nhíu mày, không biết suy nghĩ điều gì.
Một lúc lâu sau, khi Lê Trường Sinh không kiềm được muốn mở miệng hỏi Lục Tiêu Nhiên, thì Lục Tiêu Nhiên bỗng ngẩng đầu, đồng thời vỗ tay.
“Có rồi, dùng cái này.”
Lê Trường Sinh: “?”
Ngay khi Lê Trường Sinh cảm thấy nghi hoặc, bỗng nhiên hắn nhìn thấy Lục Tiêu Nhiên lấy ra một bình sứ nhỏ từ trong tay áo.
Cái bình sứ nhỏ này, thân bình làm bằng bạch ngọc, sáng lấp lánh, nhìn qua là biết không tầm thường.
Không chờ Lê Trường Sinh kịp phản ứng, Lục Tiêu Nhiên đã mở bình sứ nhỏ ra.
Một giây sau, một vài viên đan dược màu vàng kim đột nhiên bay ra từ trong bình sứ nhỏ, rồi bay loạn trong không khí.
Lê Trường Sinh lập tức sững sờ, há to miệng, cằm suýt nữa đã rơi xuống đất.
Đây... đây... đây là Đế Đan sao?
Hắn không phải đang nằm mơ chứ?
Hay hắn bị hoa mắt?
Lục Tiêu Nhiên lại có được Đế Đan?
Có phải đang đùa hắn không?
Vào thời Thượng Cổ, Đế Đan cũng là thứ rất hiếm có, ở hiện tại, càng là thứ khó có được, lục tung cả thế giới cũng chưa chắc đã tìm được mấy viên.
Cho dù có tồn tại, những cũng đã sớm bị những thế lực đỉnh cao kia chiếm đoạt, Lục Tiêu Nhiên kiếm thứ này ở đâu?
Hơn nữa, đó là vài viên đan chứ không phải là một viên.
Người này thật là giàu vô nhân tính!
“Sư... sư tôn... đây... là Đế Đan sao?”
Lê Trường Sinh không dám tin mà mở miệng hỏi một tiếng.
Lục Tiêu Nhiên trêu chọc:
“Ồ, rất giỏi đấy, nhìn thoáng qua mà có thể nhận ra đây là Đế Đan, tư chất của ngươi quả nhiên không tệ.”
Nghe được lời thừa nhận của Lục Tiêu Nhiên, sợi dây bị kéo căng cuối cùng trong lòng Lê Trường Sinh cũng hoàn toàn bị đứt.
Rốt cuộc hắn đã tìm được dạng sư tôn gì vậy?