Dừng lại một chút, Tử Ninh Vương lại mở miệng lần nữa:
“Nói với Vô Tâm hãy tiếp xúc với Lục Tiêu Nhiên này một chút.”
“Tuân lệnh.”
Truy Phong lui ra, Tử Ninh Vương lại nhìn chằm chằm vào mật báo trên bàn, ánh mắt lại càng trở nên nghiêm nghị.
Hai mươi trận đấu, hai trận đầu đầu đều là các trường lão khác của Thiên Ma Tông tham gia, điểm số mỗi lần đều xếp hạng trên dưới một trăm.
Mà tới lượt Lục Tiêu Nhiên, mười tám trận liên tiếp đều xếp hạng thứ ba mươi.
Số liệu này thật không hề đơn giản.
Phải biết rằng, một pháp sư trận pháp có thể giỏi huyễn trận, nhưng không hẳn am hiểu cả trận pháp phòng ngự, tinh thông trận pháp công kích, nhưng không hẳn am hiểu cả trận pháp khuếch đại …
Nhưng mỗi một loại trận pháp, Lục Tiêu Nhiên đều có thể đạt tới thứ hạng ba mươi.
Thành tích của hắn có phải quá cân đối rồi không?
Tuyệt đối không thể nào, bởi vì dù cho thành tích của hắn thực sự rất cân đối nhưng thành tích của người khác không thể cân đối như vậy.
Cách giải thích duy nhất chính là hắn biết thành tích của tất cả mọi người. Cho nên căn cứ vào thành tích của mọi người, hắn làm ra thành tích không chói mắt lắm nhưng không quá mất mặt.
Người này lại có thể kiểm soát điểm số tại hiện trường tranh tài có quy mô lớn một cách hoàn mỹ như vậy.
E rằng trình độ về trận pháp của hắn không biết mạnh hơn bao nhiêu lần so với người xếp hạng đứng đầu, Tiêu Bắc!
“Cơ Vô Hà, rốt cuộc ngươi đã bái hạng sư tôn gì vậy?”
Tử Ninh Vương vuốt huyệt thái dương, thở một hơi thật dài.
...
Một bên khác, Lục Tiêu Nhiên đã hoàn thành việc tu luyện Tam Nhất Chân Đồng nên cũng đi ra từ trong phòng.
Trong khoảng thời gian một tháng này, tu vi của ba người Vân Ly Ca cũng tăng lên không quá nhanh. Trước đó, Lê Trường Sinh đã thăng cấp lên đến Phản Hư cảnh nhất trọng, không thể tăng lên vô hạn, tháng này cũng chỉ tăng thêm một tiểu cảnh giới.
Vì vậy, hiện tại hắn vẫn là Vương Cảnh bát trọng, điều này làm cho hắn vô cùng buồn bực, cảm thấy mình giống như kẻ kém cỏi vậy.
“Trong thời gian ngắn, thăng cấp là điều không thể, ta nên suy tính về khí vận chi tử thứ hai trước mới được.”
Lục Tiêu Nhiên ra khỏi tiểu viện của mình, rồi đi thẳng đến tiểu viện của Cơ Vô Hà, nhưng hắn cảm nhận được Cơ Vô Hà đang bế quan.
Xem ra là nàng lại sắp đột phá rồi.
Nếu đã như vậy, hắn tạm thời sẽ không quấy rầy Cơ Vô Hà.
Dù sao, Cơ Vô Hà thăng cấp, thì tu vi của chính hắn cũng sẽ được thăng cấp.
Trong lúc Lục Tiêu Nhiên đang định chờ Cơ Vô Hà đi ra, hỏi thăm một số chuyện liên quan đến khí vận chi tử thì một người quen cũ tình cờ đi vào tiểu viện.
Không phải ai khác mà chính là nhị ca của Cơ Vô Hà, người suýt chút nữa bị hại chết bởi trận pháp của hắn, Cơ Vô Tâm.
“Vãn bối bái kiến tiền bối rồi.”
Nhìn thấy Lục Tiêu Nhiên, Cơ Vô Tâm lập tức chắp tay hành lễ, thái độ của hắn cực kỳ cung kính, hoàn toàn không hề có sự kiêu ngạo như trước đây.
Lục Tiêu Nhiên cũng hơi gật đầu.
Cơ Vô Tâm đột nhiên mở miệng nói:
“Vãn bối thấy tiền bối cau mày, có phải có chuyện gì hay không? Nếu không ngại, tiền bối có thể nói với vãn bối, vãn bối sẽ xem có biện pháp nào để giúp tiền bối giải quyết hay không.”
Lục Tiêu Nhiên nhìn lướt qua Cơ Vô Tâm một lượt.
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.
Nhưng hắn không quá quan tâm đến điều đó, dù sao thì trừ khi hắn muốn chứ nếu không thì muốn lấy được lợi ích từ trên người hắn, quả thực chẳng khác nào như nhổ lông con gà sắt, một cọng cũng không nhổ được.
“Ta quả thật có một số chuyện, ta muốn hỏi một số thông tin liên quan đến người đã từ hôn với Cơ Vô Hà.”
“Thì ra là tiền bối muốn hỏi về chuyện này, vậy vãn bối cũng có thể giải thích cho tiền bối đôi chút.”
“Hắn tên là Lâm Phi, là đệ tử một gia tộc nhỏ ở gần Hoàng Đô. Năm đó, muội muội ta lưu lạc giang hồ được nhà bọn họ cứu giúp cho nên đã bị gia chủ nhà đó, cũng chính là phụ thân của Lâm Phi ép đính hôn. Bởi vì nhận sự cứu giúp của Lâm gia nên muội muội ta không còn cách nào khác, chỉ đành phải đồng ý. Nhưng nàng vẫn không hề thích Lâm Phi.
Về sau, Tử Ninh vương phủ chúng ta tìm được Vô Hà, Vô Hà cũng thuận lý thành chương dùng lực lượng của vương phủ chúng ta để từ hôn với Lâm gia. Lâm gia cảm thấy muội muội ta chê nghèo yêu giàu, bội bạc với họ. Lâm Phi còn rạch bàn tay lấy máu tươi thề rằng sẽ có một ngày hắn đánh bại muội muội của ta, làm cho nàng hối hận.
Thậm chí hắn còn tự nghĩ ra một câu danh ngôn ‘ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo’, bây giờ câu nói này rất thịnh hành trong giới trẻ tuổi của Đại Chu.”
Trên mặt Lục Tiêu Nhiên tràn ngập im lặng.
Nếu không biết thế giới này, mọi người đều tu luyện linh khí thì khi nghe đến câu ‘Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây’, hắn suýt tưởng rằng nơi này là đại lục mã khí, người người tu luyện đấu khí, có thể dùng đấu khí hóa ngựa, sau đó sẽ thi với người khác xem con ngựa của ai chạy nhanh nhất.
“Vậy hắn có đặc thù rõ ràng nào không? Ví dụ như trên cơ thể hắn có mang theo đồ trang sức gì đặc biệt không? Hay nói cách khác, hắn có kỳ ngộ nào không?”
Cơ Vô Tâm cảm thấy hơi kì quái, không biết vì sao Lục Tiêu Nhiên lại hỏi vấn đề kỳ quái này.