favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 139: Kế hoạch (2)

Chương 139: Kế hoạch (2)

Nhưng mà sau khi suy nghĩ lục tìm lại trí nhớ một lúc, hắn vẫn điều chỉnh lại tư duy rất nhanh chóng, tiếp tục giải thích cho Lục Tiêu Nhiên:

“Kỳ ngộ thì ta không rõ lắm. Dù sao ta cũng chỉ gặp hắn một lần khi hắn đến Vương phủ chúng ta khiêu chiến mà thôi. Tu vi của hắn tiến triển rất nhanh, thời điểm Vô Hà từ hôn, thật ra hắn cùng lắm chỉ có tu vi Đoán Thể Cảnh mà thôi. Đến thời điểm hắn khiêu chiến Vô Hà, sau ba năm thôi mà tu vi của hắn đã tăng lên tới Linh Cảnh thập trọng đại viên mãn rồi! Cuối cùng, hắn dùng tư thế vô địch chiến thắng áp đảo Vô Hà.

Còn về trang sức trên người hắn thì ta không chú ý lắm, nhưng ta nhớ rõ ràng dường như trên tay hắn có mang một chiếc nhẫn đồng xanh, không có dao động linh khí trên đó, cũng không đáng giá mấy, có lẽ là tín vật mà người thân của hắn để lại cho hắn chăng.”

Lục Tiêu Nhiên đảo cặp mắt trắng dã.

Không đáng giá gì chứ, có mà các ngươi đã khinh thường chiếc nhẫn đó, mới khiến cho hắn có thể tăng tu vi nhanh chóng như vậy.

Hơn nữa, vương phủ các ngươi quả là ai cũng dám trêu chọc, tên họ Lâm gia kia là người có thể chọc đến được sao?

Xem ra khí vận chi tử thứ hai này chắc hẳn thuộc về loại hình có lão gia gia hoặ lão nãi nãi trong chiếc nhẫn kia

Chuyện này không dễ xử lý lắm.

Trước đây khi đối phó với Tiêu Bắc, tuy là Đại Đế đầu thai nhưng hắn chỉ có kinh nghiệm cấp bậc Đại Đế, lại không có đủ thực lực, tu vi thật sự của hắn chỉ có Sơn Hải Cảnh thập trọng viên mãn mà thôi.

Còn về Đế binh thì hắn cũng chỉ có một Đế binh Đế giai hạ phẩm mà thôi.

Vì vậy, Lục Tiêu Nhiên đánh hắn cũng tương đối nhẹ nhõm.

Nhưng đối phương có được lão gia gia hay lão nãi nãi, đánh giá cẩn thận thì cũng phải là một Đại Đế ngã xuống.

Nói là ngã xuống nhưng thực ra vẫn sẽ giữ lại phần nào thực lực.

Bình thường thoạt nhìn sẽ không nổi bật, cũng sẽ không tùy tiện ra tay, nhưng mà một khi gặp phải phiền phức lớn, không biết chừng sẽ liều chết bộc phát bản lĩnh của cấp bậc Đại Đế.

Như vậy thì rất đau đầu.

Hơn nữa, hắn không chắc rằng đối phương có vận may như Tiêu Bắc hay không, ví dụ như loại hình dùng hai viên linh thạch hạ phẩm mua được Đế binh.

“Vậy hiện tại hắn đang ở đâu?”

“Hiện tại hắn đã là phò mã của Đại Chu. Viên ngọc quý trên tay bệ hạ, công chúa Cơ Lưu Vũ rất coi trọng hắn, không để ý đến sự ngăn cản của hoàng thất, nàng vẫn toàn tâm toàn ý ở bên cạnh hắn. Hơn nữa, hiện tại tu vi của hắn không ngừng tăng lên nên hoàng thất cũng dần dần thừa nhận địa vị của hắn rồi.”

Tháng trước, bệ hạ còn cho phép hắn tham gia thử luyện Hoang Vực Đại Chu.”

Tin tức này không ngoài ý muốn của Lục Tiêu Nhiên.

Thông thường sau khi làm mất mặt vị hôn thê, chắc chắn sẽ muốn có một nữ nhân tốt hơn nữa, thậm chí còn phải tìm mấy nữ nhân có thân phận không tồi. Hơn nữa, đầu óc mấy nữ nhân đó chẳng khác nào vào nước, dẫu biết rõ hắn là một kẻ lăng nhăng nhưng vẫn khăng khăng muốn sinh con cho hắn rồi tự trả giá tất cả mọi thứ của mình.

Lục Tiêu Nhiên vô cùng phản cảm và mắc ói với mấy câu chuyện như thế, cảm giác giống như một con heo đực, bên người có mấy con heo nái não tàn vây quanh vậy.

Nhưng mắc ói thì mắc ói, đối phương đã trưởng thành rồi thì chính mình cũng phải đối phó thận trọng, bởi vì thực lực của đối phương không phải là nói giỡn.

“Được, cám ơn ngươi đã nói cho ta biết.”

“Tiền bối đừng quá khách khí, ngươi là sư tôn của Vô Hà, chút việc nhỏ ấy, vãn bối giúp tiền bối giải đáp thắc mắc cũng là điều đương nhiên phải làm.”

Lục Tiêu Nhiên gật đầu, tạm biệt Cơ Vô Tâm để chuẩn bị sắp xếp bước tiếp theo của kế hoạch.

...

Bên kia, Vân Ly Ca đã tu luyện xong, cảm giác được tu vi của mình không tăng lên quá nhiều nên đi ra khỏi phòng mình.

Hắn duỗi lưng một cái, xương cốt toàn thân phát ra âm thanh răng rắc.

“Hơ, ta đã tu luyện nhiều ngày như vậy rồi, tu vi của ta sắp thăng cấp đến Luyện Thần Cảnh nhị trọng rồi, trước hết cứ tạm thời nghỉ ngơi một chút đã.”

Vừa nói xong, hắn lập tức cảm nhận được trong tiểu viện bên cạnh có người đang điên cuồng hấp thu thiên địa linh khí.

Vân Ly Ca nhìn lướt qua, khóe miệng hắn bỗng cong lên.

“Hơi thở này không phải là của Vô Hà, cũng không phải của Thiên Nguyên, có lẽ là của tiểu sư đệ chăng? Xem ra sư tôn đã giúp hắn chữa trị vết thương cho tốt rồi. Nếu hắn đã có thể tu luyện, vậy đại sư huynh ta đây cũng phải đi thăm một chút.”

Vân Ly Ca rất nhanh thì đến được biệt viện của Lê Trường Sinh.

Cảm nhận được khí tức của Vân Ly Ca, Lê Trường Sinh lập tức đình chỉ tu luyện, sau đó mở cửa chắp tay nghênh đón Vân Ly Ca.

“Trường Sinh bái kiến đại sư huynh.”

Bây giờ hắn thật lòng muốn trở thành đồ đệ của Lục Tiêu Nhiên, đương nhiên cũng sẽ tôn kính với đám người sư huynh sư tỷ Vân Ly Ca từ tận đáy lòng.

Vân Ly Ca gật đầu, mỉm cười.

“Nhìn khí tức của ngươi hùng hậu du dương, tinh thần phấn chấn, có lẽ đã hoàn toàn chữa trị xong thân thể, đồng thời bắt đầu tu luyện.”

Lê Trường Sinh gật đầu nói:

“Mọi chuyện đều nhờ có sự giúp đỡ của sư tôn.”

“Không sai, sư tôn đối với những đồ đệ như chúng ta quả thật là yêu thương không thôi. Những người chúng ta cũng nên nỗ lực tu luyện, báo đáp lại ơn tri ngộ của sư tôn.”

“Đại sư huynh dạy đúng lắm, Trường Sinh nhất định khắc ghi trong lòng.”

Vân Ly Ca gật đầu lần nữa, giơ tay ném cho Lê Trường Sinh một cái bình sứ nhỏ.

“Trong những bình sứ nhỏ này có chứa Càn Nguyên đan, cũng có Linh Tủy đan, đều là đan dược tốt có thể hỗ trợ cho việc tu luyện, ngươi cứ cầm lấy mà dùng.”

“Đa tạ đại sư huynh.”

“Không cần khách khí, ta là đại sư huynh, chuyện đương nhiên phải làm cả, phải chăm sóc tốt cho các sư đệ. Chẳng qua, tuy ngươi đã chữa trị thân thể xong rồi nhưng chuyện tu luyện cũng phải chú ý kết hợp giữa tu luyện và nghỉ ngơi. Dù sao bây giờ ngươi đã không có kiếm cốt, khi tu hành lại sẽ không đơn giản như lúc trước nữa. Đừng quá cố sức, ngược lại sẽ làm căn cơ tổn thương đấy.”

Chương trướcChương tiếp