“Đại sư huynh nói chí phải, chuyện này ta cũng có nghĩ qua, chỉ là sư tôn vừa truyền thụ Thanh Liên Kiếm Điển cho ta, ta cũng không tiện thả lỏng, đợi ta tăng thêm vài cái tiểu cảnh giới, đạt tới khoảng Phản Hư cảnh ngũ trọng, ta sẽ nghỉ ngơi một chút.”
Vân Ly Ca: “???”
Trong đầu của hắn nháy mắt xuất hiện một đống dấu chấm hỏi.
“Đợi đã! Lúc nãy ngươi nói tăng thêm vài tiểu cảnh giới là đạt tới Phản Hư cảnh ngũ trọng?”
Lê Trường Sinh gật đầu.
“Đúng thế, sao vậy?”
“Tu vi bây giờ của ngươi là gì?”
“Nếu như bây giờ thì ta là Phản Hư cảnh nhất trọng.”
Vân Ly Ca: “...”
Lê Trường Sinh nhìn sắc mặt của Vân Ly Ca không được tốt lắm, trong lòng nhất thời cảm thấy hơi hồi hộp, lẽ nào mình nói sai điều gì hay đã làm sai chuyện gì mới khiến đại sư huynh không vui?
“Đại...đại sư huynh, ngươi không sao chứ?”
“Hả? Ồ, không, không có chuyện gì, ta có thể có chuyện gì được chứ? Ngươi làm tốt lắm, chăm lo tu luyện đi, ta đi tìm sư tôn nói ít chuyện.”
Dứt lời, Vân Lý Ca lập tức quay người rời đi, vào khoảnh khắc quay người đó khóe mắt của hắn đã dâng lên một tầng hơi nước mông lung.
Dừng lại!
Không thể khóc!
Khóc ở nơi này, về sau cũng không thể ngẩng đầu làm người nữa.
Uy nghiêm của đại sư huynh còn đâu nữa?
Dừng lại!
Lê Trường Sinh ở phía sau có hơi không hiểu, khẽ cau mày.
“Hình như tâm trạng của đại sư huynh không được tốt cho lắm, lẽ nào là do mình nói sai gì sao? Xem ra sau này ở trước mặt đại sư huynh mình phải tôn trọng nhiều hơn chút, tránh làm hắn tức giận.”
Còn Vân Ly Ca, sau khi rời khỏi biệt viện của Lê Trường Sinh, vừa mới trở lại biệt viện của mình, hắn liền thấy sư tôn đang đứng trong đình viện của mình với một tay chống lưng.
Vào khoảnh khắc đó, hắn dường như nhìn thấy cứu tinh, cũng không kiềm được nước mắt của mình nữa, rơi xuống như vỡ đê.
Sau đó, Vân Ly Ca ba chân bốn cẳng, bước nhanh đi tới bên người Lục Tiêu Nhiên, quỳ bịch xuống rồi ôm lấy đùi của Lục Tiêu Nhiên.
“Hu hu hu… Sư tôn ngươi thương ta đi.”
Lục Tiêu Nhiên sửng sốt, không khỏi có chút mờ mịt.
“Ngươi sao vậy?”
Lời này vừa nói ra khiến Vân Ly Ca càng khóc thảm thiết hơn.
“Hu hu hu… sư tôn, ngươi thu một đồ đệ còn mạnh hơn ta, ngươi thu một đồ đệ còn mạnh hơn ta. Sư muội là vương nữ của Tử Ninh vương phủ, ta có thể nhịn. Thiên Nguyên sư đệ là thế tử của bộ lạc Cổ Viên, ta cũng nhịn. Nhưng mà bây giờ sư đệ Trường Sinh chỉ là một phế thế trùng tu, hơn nữa đến kiếm cốt cũng bị người khác đào rồi mà vẫn mạnh hơn cả ta, ta sống còn có ý nghĩa gì nữa? Ta làm đại sư huynh mà trong lòng vô cùng đau khổ luôn ấy.”
Cơ mặt trên mặt Lục Tiêu Nhiên nhịn không được giật giật.
Vân Ly Ca này cũng quá thảm rồi đi? Chính mình khi nghe cũng có hơi đau lòng đó.
Nhưng mà nghe vậy dường như cũng đúng ha.
Mỗi lần tìm đồ đệ, Vượng Tài đều tìm người có tư chất mạnh hơn người trước rất nhiều.
Lại thêm một số hạn chế đặc biệt như Lê Trường Sinh có được Kiếm Hồn cấp thần là có thể khiến hắn bỏ xa ba người đồ đệ đầu tiên.
Vân Ly Ca thì ngược lại, tuy rằng nhập môn sớm nhất nhưng tư chất của hắn lại là kém nhất, chỉ có một cái S.
Luận về tốc độ tu hành, hắn không so được với những sư đệ sư muội khác của hắn, vì vậy tu vi của hắn nhất định không đuổi kịp những người khác.
Hắn xoa đầu của Vân Ly Ca, an ủi nói:
“Được rồi, ngươi đừng khóc nữa, bộ quần áo trên người ta là vừa mới mua đó, ngươi đừng có làm dính nước mũi lên.”
“Nhưng mà sư tôn, đệ tử thật sự thấy ấm ức mà.”
Lục Tiêu Nhiên nhịn không được thở dài một hơi, nói:
“Được rồi, ta biết ngươi ấm ức rồi. Như vậy đi, ta nghĩ cách giúp ngươi nâng cao thực lực.”
Hai mắt của Vân Ly Ca sáng lên.
“Sư tôn, ngươi nói thật sao?”
Lục Tiêu Nhiên gật đầu.
“Ta nói với ngươi cần phải giả vờ sao?”
Dù sao Vân Ly Ca cũng là đồ đệ của mình, tu vi của hắn tăng nhanh thì tu vi của mình cũng được tăng lên, cho nên Lục Tiêu Nhiên không có lý do gì để từ chối.
“Quá tốt rồi, sư tôn, cảm ơn ngươi! Ly Ca nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện, tuyệt đối không cô phụ sự kỳ vọng của sư tôn.”
“Ngươi đừng có vui mừng sớm như vật. Nói thẳng ra, tư chất của ngươi thật sự không bằng những người khác. Vì vậy cho dù ta có giúp ngươi, ngươi cũng chưa chắc có được thành tựu cao như các sư đệ sư muội của ngươi.”
Dừng lại một lát, hắn lại mở miệng nói:
“Như vậy đi, ngươi giúp ta làm một chuyện trước, ta suy nghĩ một chút xem làm thế nào giúp ngươi tăng thực lực lên.”
“Sư tôn cứ nói, đệ tử dù phải lên núi đao xuống biển lửa cũng nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà sư tôn giao phó.”
“Không có khoa trương như vậy.”
Lục Tiêu Nhiên lấy ra một cái lệnh bài thân phận từ trong túi, ném vào tay Vân Ly Ca.
“Lệnh bài thân phận này là sư thúc Lý Đạo Nhiên của ngươi đưa. Ngươi phải giả thành sư thúc của ngươi, đi Hợp Hoan tông giúp ta mua tư liệu của một người tên là Lâm Phi, bây giờ hắn là phò mã đương triều.”
Vân Ly Ca nhận lệnh bài thân phận, lập tức chắp tay nói:
“Sư tôn yên tâm, đồ nhi lập tức đi ngay, mời sư tôn ngồi chờ một lát, kiên nhẫn chờ tin lành của đồ nhi.”
Lục Tiêu Nhiên gật đầu.
“Mau đi đi, đi sớm về sớm.”
“Vâng.”
Vân Ly Ca lập tức xoay người rời đi, mà Lục Tiêu Nhiên thì bắt đầu trầm tư, nghĩ cách làm thế nào để giúp Vân Ly Ca tăng thực lực lên.
Bởi vì giới hạn tư chất, tốc độ tu luyện của Vân Ly Ca nhất định không bằng những người khác.
Thế nhưng, kiếm tẩu thiên phong, cũng là có một ít phương pháp.
Kinh mạch của Vân Ly Ca đã bị đánh nát toàn bộ, mà tu luyện Hỗn Nguyên Đế Kinh thì không cần kinh mạch, nhưng những công pháp khác đều cần kinh mạch.
Quan trọng nhất là, Lục Tiêu Nhiên cũng không thể trị khỏi kinh mạch cho hắn, nếu không thì Hỗn Nguyên Đế Kinh của hắn không thể tu luyện được.
-------------------
Hôm nay đăng 12 chương... cám ơn KP của mọi người
Cám ơn bạn lalana3093 đã đẩy 50 KP
Cám ơn bạn zelld242 đã đẩy 10 KP