favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 144: Đại lão của Ma Môn

Chương 144: Đại lão của Ma Môn

“Tám trăm năm không gặp, biệt lai vô dạng. Một trong ba đại cao thủ dưới trướng Ma Tôn, Hoàng Tuyền Minh lão.”

Nghe thấy lời này, trong bóng tối, một đôi mắt màu đỏ tươi như máu chậm rãi mở ra, tản ra một tia hồng mang yêu dị trong không khí tối đen.

“U Minh Quỷ Sứ? Ngươi thật to gan, ngay cả thiên lao của Đại Chu mà cũng dám xông vào.”

“Khà khà... có nơi nào mà ta không dám xông vào chứ? Khắp thiên hạ này chỉ cần là nơi không có ánh sáng thì U Minh Quỷ Sứ ta đều đi rồi.”

“Bớt lắm lời, nói đi, ngươi đến tìm ta là có chuyện gì?”

“Hà hà hà… Hoàng Tuyền Minh lão quả nhiên là người sảng khoái. Vãn bối tới để truyền một tin, Ma Tôn đã đi ra Trấn Ma tháp, bây giờ đang chấn chỉnh lại Thánh Tông.”

Vừa thốt ra lời này, con ngươi đỏ tươi đột nhiên bắt đầu lóe lên một huyết mang đỏ thắm, có vẻ vô cùng hưng phấn.

“Ha ha ha... Lão phu biết ngay, Ma Tôn tuyệt đối sẽ không thất bại, sớm muộn gì cũng có một ngày nàng ấy sẽ phá vỡ Trấn Ma tháp, lại lần nữa dẫn dắt Thánh Tông trở thành tông môn mạnh nhất ngạo nghễ khắp Đại Chu!”

“Hoàng Tuyền Minh lão, bây giờ Ma Tôn đã xuất thế, đang kêu gọi những bộ hạ cũ của Thánh Tông, có phải ngươi cũng nên phá vỡ thiên lao này rồi ra ngoài không?”

“Đương nhiên rồi, chẳng qua bây giờ lão phu vẫn chưa thể ra ngoài.”

Nói xong, đôi mắt mày đỏ tươi lại nhảy lên hai cái.

“Lão phu ở cái thiên lao này mười ba năm, há có thể dễ dàng rời đi như vậy? Vậy chẳng phải quá hời cho hoàng thất Đại Chu sao?”

“Ý của Minh lão là...?”

“Hừ! Lão phu nghiên cứu thiên lao mười ba năm, ở trong thiên lao có những tu sĩ lớn nhỏ thế nào ta đều nắm rõ cả rồi. Trong này có không ít tu sĩ có thực lực cũng coi như không tệ, đều là khả tạo chi tài. Lão phu muốn thi triển ma công khiến toàn bộ bọn họ bị tà khí cảm nhiễm, trở thành đệ tử của Ma Tông, làm việc cho ta.

Hoàng thất Đại Chu sợ là có nằm mơ cũng không ngờ được, thiên lao mà bọn họ nghĩ rằng an toàn thế mà sẽ cung cấp một số lượng lớn nhân tài ưu tú cho Thánh Tông ta.

Lão phu muốn tặng cho Ma Tôn đại nhân một món quà hậu hĩnh!”

“Vậy vãn bối chúc Minh lão mã đáo thành công!”

Dứt lời, trong bóng tối, khi tức di chuyển, U Minh Quỷ Sứ lại dung nhập vào bóng đêm, lặng lẽ rời đi.

Mà đôi mắt màu đỏ máu của Hoàng Tuyền Minh lão cũng chậm rãi nhắm lại lần nữa.

…

Một bên khác, ở tầng đầu của thiên lao, Thiết Lãnh, người phụ trấn thủ thiên lao, Trấn thủ sử Hình bộ Đại Chu đang ngoài cười trong không cười tiếp đãi ba người Lục Tiêu Nhiên, Cơ Vô Hà và Cơ Vô Tâm.

“Thiết huynh, cho Tử Ninh vương phủ chúng ta mặt mũi, thả Vân Ly Ca ra đi.”

“Ha ha ha… Vô Tâm công tử, ngươi là nhị vương tử của Tử Ninh vương phủ, thân phận địa vị tôn quý, cũng coi như bạn tốt nhiều năm của bản quan, nói thẳng ra thì ta thật sự muốn giúp ngươi việc này. Tuyệt đối không lừa ngươi.

Nhưng mà nha, chuyện của tên Vân Ly Ca này thực sự có hơi phức tạp. Cho nên nhất thời hạ quan cũng không thể quyết định được.”

Cơ Vô Tâm cười nhạt nói:

“Thiết huynh, lời này của ngươi cũng quá khiêm nhường đi? Dù gì ngươi cũng là Trấn thủ sử của cả thiên lao, thân phận địa vị không nói ở thiên lao, cho dù ở Hoàng Đô thì cũng là nhân vật có mặt mũi, có thả người hay không không phải chỉ cần một câu của ngươi thôi sao?”

Thiết Lãnh cười ha ha.

“Vô Tâm công tử, lời này của ngươi cũng quá tâng bốc ta rồi. Ta chỉ là một Trấn thủ sử nho nhỏ, thực sự không có thủ đoạn cao như vậy.”

“Thiết huynh, ngày hôm nay ta nhất định mang Vân Ly Ca đi. Hắn là người của Tử Ninh vương phủ ta, Thiết huynh không đến mức để phụ thân ta đích thân đến nói chuyện với ngươi chứ?”

Cơ Vô Tâm hữu ý vô ý mang Tử Ninh Vương, thế nhưng Thiết Lãnh căn bản không sợ.

Một mặt là, trong Hoàng Thành, quan hệ bối cảnh rắc rối phức tạp.

Phe phái của Thiết Lãnh tuyệt đối không kém gì Tử Ninh Vương.

Mọi người đánh nhau, tám lạng nửa cân.

Tử Ninh Vương có muốn động hắn thì cũng phải cân nhắc đến người ở sau lưng hắn.

Về một mặt khác, Thiết Lãnh cũng không phải là kẻ ngu. Có thể lăn lộn đến vị trí Trấn thủ sử thiên lao, bản thân hắn cũng không phải người bình thường, nhìn mặt đoán ý, gió chiều nào theo chiều nấy, bản sự nhìn người để có thái độ khác nhau cũng là hạng nhất.

Hắn đã nhìn ra, mấy người này nhất định là tự qua đây chứ không phải nhận được mệnh lệnh của Tử Ninh Vương.

Nếu không bọn họ cũng không đến mức cùng hắn ở đây nói cả buổi.

“He he he… Vô Tâm công tử, Tử Ninh Vương có công việc bận rộn, sợ là không có thời gian đến quản chút chuyện nhỏ này. Các người ấy, cũng đừng nhọc lòng nữa.

Nếu như có thể thả người, ta cũng sớm đã thả ra rồi. Dù sao, mặt mũi của Tử Ninh vương phủ, Thiết mỗ ta cũng phải nể mà.

Nhưng mà trên thực tế thật sự không trách ta được.

Khi tên tiểu tử này bị bắt đi, lúc đầu cũng chỉ định xử hai ba năm rồi thả ra. Nhưng ai mà ngờ được rằng hắn lại dám đối chiến với quân thủ vệ của Hoàng Thành. Ngươi cũng biết, đối chiến với quân thủ vệ của Hoàng Thành thì sẽ có hậu quả gì rồi.

Vậy gần như phải dựa theo đại tội mưu nghịch để phán xét, nhốt hắn mười năm tám năm cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhỡ làm không tốt, bị phế tu vi cũng là thao tác bình thường.”

Cơ Vô Tâm quay đầu nhìn lướt qua Lục Tiêu Nhiên, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc bất đắc dĩ.

Hắn cũng hết cách rồi, tên Thiết Lãnh này mềm không được cứng không xong, dầu muối không tiến.

Có khi hắn thực sự mang Tử Ninh Vương đến thì có thể Thiết Lãnh mới cho chút mặt mũi.

Thế nhưng, Tử Ninh Vương sẽ đến sao?

Chắc chắn là không rồi, chuyện cỏn con mất mặt như vậy, Tử Ninh Vương cũng không có mặt để tham dự.

Chương trướcChương tiếp