Lục Tiêu Nhiên đều đã thuộc lòng rồi.
Thật ra khí vận chi tử ấy, ít nhiều cũng có thể hiểu được đôi chút, không bật hack thì còn gì là khí vận chi tử nữa?
Điều duy nhất hắn hoài nghi chính là không biết cái đùi gà kia có đứng đắn không.
Rốt cuộc có phải là đùi gà ăn được không.
Quên đi, dù sao cho dù là đùi gà nào thì những nữ chính ngu ngốc như heo kia đều sẽ không thể kiềm chế được cặp giò heo của mình.
Lục Tiêu Nhiên tổng hợp lại những thông tin này, đánh giá Lâm Phi khí vận chi tử mạnh hơn Tiêu Bắc một chút.
Bởi vì mặc dù Tiêu Bắc là Đại Đế chuyển thế, có kí ức của một Đại Đế, nhưng chung quy hắn chỉ chiến đấu một mình, không có bối cảnh, không có gì cả.
Lâm Phi lại không giống như vậy, cái vị trong giới chỉ của hắn ước chừng không yếu hơn Tiêu Bắc, điều này có nghĩa là Lâm Phi cũng có kinh nghiệm của một vị Đại Đế.
Điều càng mạnh hơn là, vị trong giới chỉ của Lâm Phi, có lẽ còn có thể phát ra một kích của Đại Đế chân chính.
Ngoại trừ điều này, hiện tại Lâm Phi còn là phò mã của hoàng thất Đại Chu, động vào hắn có hơi chút phiền phức nhỏ, Lâm gia sau lưng hắn và nhà ngoại hắn cũng đều là mối uy hiếp tiềm ẩn.
Điều này khiến Lục Tiêu Nhiên không khỏi có hơi đau đầu.
Bởi vì hắn mơ hồ suy đoán được một vấn đề.
Đó chính là đánh giá tổng thể thực lực của Lâm Phi còn phải mạnh hơn Tiêu Bắc nhiều.
Vậy nếu như đến phiên thúc thúc kia của Phương Thiên Nguyên, Phương Ngạo Thiên, có khi nào sẽ càng mạnh hơn không?
Còn có một khí vận chi tử mà Lê Trường Sinh đắc tội kia nữa... Hắn chính là người đối kháng toàn bộ Thanh Liên Kiếm Tông, đánh chết phụ thân của Lê Trường Sinh, Tông chủ của Thanh Liên Kiếm Tông, hơn nữa còn đánh Lê Trường Sinh thành tàn phế.
Hẳn cũng chẳng phải là người tốt lành gì.
“Xem ra, con đường phía trước vẫn còn nhiều chông gai.”
Lúc này, Lục Tiêu Nhiên cũng lật đến trang cuối cùng của tư liệu.
“Ồ? Ngày mai Lâm Phi định tham gia hội đấu giá Hoàng thành à?”
Lục Tiêu Nhiên hơi híp mắt lại.
“Bình thường mà nói, chỉ cần khí vận chi tử như Lâm Phi tham gia hội đấu giá thì trên hội đấu giá chắc chắn sẽ có dị bảo xuất hiện. Nếu đã như thế, ta đây nhất định phải đi xem thử, để tránh cho đến lúc đó, không biết hắn lại có được thủ đoạn gì mới. Đương nhiên, tốt nhất là có thể nẫng tay trên của hắn. Như vậy thì càng ổn thỏa hơn chút.”
Nghĩ đến đây, Lục Tiêu Nhiên xóa sạch toàn bộ tư liệu, sau đó tiến vào trong minh tưởng.
Một đêm không ngủ.
Đợi đến khi sang ngày hôm sau, Lục Tiêu Nhiên lập tức tìm đến Cơ Vô Hà.
“Vô Hà, hôm nay ngươi không cần tu luyện, đi theo ta đến hội đấu giá Hoàng đô một chuyến.”
“Hội đấu giá Hoàng đô?”
Cơ Vô Hà có hơi kinh ngạc, bởi vì hôm qua nàng cũng đã xem tư liệu, cho nên nàng đương nhiên biết là chuyện có liên quan đến Lâm Phi, hôm nay hắn sẽ đi đến hội đấu giá Hoàng đô.
Chẳng qua, nếu như sư tôn đã làm như vậy, vậy khẳng định có đạo lí của sư tôn.
Vì thế Cơ Vô Hà cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ đồng ý một tiếng.
“Vâng.”
Sau đó, hai người rời khỏi Tử Ninh Vương phủ, đi đến hội đấu giá Hoàng đô.
Tại hội đấu giá, người đến người đi, liếc mắt nhìn sang, đen nghìn nghịt, tất cả đều là đầu người.
Dù sao, hội đấu giá Hoàng đô, kỳ trân dị bảo nhiều không đếm xuể, ai cũng muốn đến tìm cho mình một cơ duyên.
Sư đồ hai người đều rất lặng lẽ, nhưng không biết có phải do Cơ Vô Hà quá nổi danh hay không mà vẫn có một vài người nhận ra nàng, hơn nữa còn đưa tay chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Nhìn xem, đó chính là Cơ Vô Hà, Vương nữ của Tử Ninh vương phủ.”
“Chính là nàng ư? Chậc chậc, thoạt nhìn rất xinh đẹp, đáng tiếc lại không có não, vậy mà lại bỏ lỡ thiên tài tuyệt thế như Lâm Phi. Hiện tại thì hay rồi, Lâm Phi đã trở thành phò mã của Hoàng tộc, còn tốt hơn mấy lần so với lấy nàng.”
“Ông trời luôn công bằng, cho nàng dung mạo xinh đẹp nhưng lại không cho nàng một đầu óc tốt.”
...
Nghe thấy những lời này, Cơ Vô Hà nắm chặt tay, sự âm trầm trên mặt đều nhiều đến sắp vắt ra nước.
Nàng huỷ hôn với Lâm Phi không phải là bởi vì trước đây Lâm Phi có tu vi yếu kém, mà chỉ là vì Lâm gia đã ép nàng đính hôn khi nàng lâm vào cảnh khó khăn.
Lúc đó nàng không có cách nào từ chối mà thôi.
Sau này, khi nàng trở về Tử Ninh vương phủ mới có thể lợi dụng thế lực của Tử Ninh vương phủ, giúp nàng huỷ hôn.
Cho dù không có Tử Ninh vương phủ, sau khi tu luyện thành công nàng cũng sẽ đền đáp ơn dưỡng dục của Lâm gia, sau đó giải trừ hôn ước với Lâm Phi.
Từ tận đáy lòng nàng không thích Lâm Phi.
Cho dù lúc trước huỷ hôn, nàng cũng không thịnh khí lăng nhân, hơn nữa còn mang theo hậu lễ đến Lâm gia huỷ hôn.
Nhưng hiện tại, nàng lại trở thành đối tượng chê cười của toàn bộ Hoàng đô, trở thành một điển hình của thịnh khí lăng nhân, mắt cao hơn đầu, vong ân phụ nghĩa.
Ngay vào lúc nàng tức giận, một luồng hơi ấm áp thấm vào ruột gan chậm rãi phủ xuống đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ của nàng.
Cơ Vô Hà ngẩn ra, ngẩng đầu liếc nhìn, là sư tôn đang nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ của mình.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, mặc kệ bọn họ nói đi. Tương lai của ngươi là phải trở thành một Đại Đế, nắm giữ sinh tử của ngàn tỉ người trên thế gian. Lâm Phi chẳng qua chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời ngươi, hoặc có lẽ là một thử thách trên con đường trưởng thành của ngươi mà thôi.
Đợi sau khi ngươi tu luyện thành Đại Đế, tất cả đều sẽ tan thành mây khói. Đến lúc đó, tất cả mọi người đều sẽ nhìn ngươi bằng ánh mắt cao thượng và ngưỡng mộ nhất.”
“Sư tôn...”
Giọng của Cơ Vô Hà có hơi nghẹn ngào. Lời của sư tôn khiến nàng cảm nhận được một tia ấm áp dưới ánh mắt khinh thường của những người này, phảng phất như đã đến được bến, rốt cuộc có thể tháo xuống tất cả ấm ức và ngụy trang, thậm chí là tháo xuống tất cả phòng ngự.
Bởi vì lời của đám người này đã không thể tổn thương nàng được nữa.
Lục Tiêu Nhiên mỉm cười.
“Đi thôi, chúng ta tiến vào.”
“Ừm!”
Cơ Vô Hà gật đầu thật mạnh, ngực cũng không tránh được lắc lư hai cái.
Nhưng khi sư đồ hai người đang chuẩn bị tiến vào hội đấu giá, đám người lại đột nhiên rối loạn.
“Ồ, mau nhìn, Lâm Phi đã đến rồi.”
“Người bên cạnh hắn chính là Nhữ Dương công chúa đi? Thật là một đôi trai tài gái sắc.”
“Lâm Phi thật sự là tấm gương của chúng ta. Chạy ra từ một nơi nhỏ, bị Vương nữ huỷ hôn, sau lại lấy được Hoàng nữ. Thật sự là người thắng cuộc.”