Cùng với lời nói của mọi người, ở nơi xa xa, một đôi tuấn nam mỹ nữ chậm rãi đi về phía bên này.
Những nơi hai người đi qua, mọi người đều nhao nhao nhường đường, thoạt nhìn vô cùng nở mặt, phong quang đến cực điểm.
Chẳng qua, ngay vào lúc này, hai người kia cũng đã nhìn thấy Cơ Vô Hà bên người Lục Tiêu Nhiên.
Hai bên đều hơi sửng sốt, sau đó ánh mắt của Lâm Phi dời đi nơi khác, không hề nhìn Cơ Vô Hà thêm lấy một cái, Cơ Vô Hà cũng không nhìn hắn.
Vẻ mặt của Cơ Vô Hà khiến Lục Tiêu Nhiên cảm thấy rất tốt.
Dựa theo sự phát triển bình thường, sau khi Cơ Vô Hà của bây giờ nhìn thấy Lâm Phi thì sẽ có hai loại biểu cảm.
Thứ nhất, chính là hận, oán hận.
Bởi vì Lâm Phi đã đánh bại nàng, khiến nàng mất hết danh dự, thậm chí còn trở thành đối tượng trào phúng của cả vương đô.
Thứ hai, lại là hối hận.
Nàng sẽ hối hận vì mình đã rời khỏi Lâm Phi, huỷ hôn với Lâm Phi.
Thậm chí, bởi vì hối hận, ngược lại sẽ sản sinh ra một loại tình yêu cầu mà không được.
Mà nàng càng thấp hèn, càng muốn chiếm được tình cảm của Lâm Phi một lần nữa, Lâm Phi sẽ càng khinh thường nàng, càng không đếm xỉa đến nàng.
Cuối cùng nói không chừng, có khi nàng còn vì Lâm Phi mà sống một mình suốt đời, cho dù là xuống tóc làm ni cô cũng có thể lắm.
Hiện tại, Cơ Vô Hà đã không muốn nhìn hắn nữa, vậy chứng minh khí vận của Lâm Phi đã xảy ra biến dị.
Đây là một chuyện vô cùng tốt.
Trước kia khi đối phó với Tiêu Bắc, Lục Tiêu Nhiên đã phát hiện, nếu như mình can thiệp vào, khiến những kịch bản của khí vận chi tử không thành công nữa thì sẽ gây tổn hại một phần khí vận của đối phương.
Nếu là như vậy, vào lúc giao chiến, khí vận chi tử sẽ không lại hiện ra những kỳ ngộ nghịch thiên kia nữa.
Ví dụ, mình sắp đánh chết hắn rồi, một cao nhân nào đó lại nhảy ra cứu hắn đi, thuận tiện còn một chưởng vỗ chết mình.
Chẳng qua, mặc dù hai người bọn họ đều không muốn nhìn thấy đối phương, nhưng trong mơ hồ vẫn có một vài thứ sẽ kết nối hai người bọn họ lại với nhau.
Ví dụ như, Nhữ Dương công chúa kia sau khi nhìn thấy Cơ Vô Hà liền lập tức hơi nhếch miệng, ôm lấy cánh tay Lâm Phi, cố ý kéo hắn đến bên cạnh Cơ Vô Hà.
“Lâm Phi ca ca, không ngờ rằng chúng ta còn có thể gặp được một người quen ở đây đấy.”
Lâm Phi thản nhiên liếc nhìn Cơ Vô Hà, khẽ ừm một tiếng, coi như là trả lời Nhữ Dương công chúa.
Vẻ mặt lạnh nhạt này, nếu như đổi lại là một nữ tử bình thường khác, có lẽ ít nhiều gì cũng sẽ có hơi khó chịu, nhưng mà Nhữ Dương công chúa lại không hề khó chịu chút nào.
Lục Tiêu Nhiên không bất ngờ với điều này lắm.
Nữ nhân giống như nàng, hiện tại có tám, chín phần mười đều đã trở thành liếm cẩu(*) của Lâm Phi. Cho dù là bây giờ, nàng quỳ xuống, liếm đầu ngón chân Lâm Phi, hắn cũng sẽ không kinh ngạc chút nào.
(*) Liếm cẩu (舔狗: Thiểm cẩu): Từ lóng thường được dùng trên mạng xh ở Trung Quốc. Chủ yếu chỉ trong một mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình nhưng vẫn cố chấp theo đuổi, không biết giới hạn, không có lòng tự tôn.
Nhữ Dương công chúa quét mắt nhìn Cơ Vô Hà, khẽ cười, nói:
“Cơ Vô Hà, nói ra thì bản cung còn phải cảm ơn ngươi đấy. Nếu như không phải ngươi buông tha cho Lâm Phi ca ca, chưa chắc bản cung có thể ở bên cạnh Lâm Phi ca ca nữa.”
Cơ Vô Hà mặt không đổi sắc tim không đập mạnh, thản nhiên mở miệng nói:
“Công chúa thích là tốt rồi. Chẳng qua, không cần nói với ta như vậy, ta chỉ là một quận chúa, còn không đáng để công chúa điện hạ khoe khoang với ta. Huống hồ, ta cũng chưa từng thật sự thích hắn.”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Lâm Phi khẽ động, nhìn về phía Cơ Vô Hà, ánh mắt có hơi kinh ngạc và một tia phức tạp.
Trước kia hắn còn coi thường Cơ Vô Hà, nhưng sau khi nghe thấy Cơ Vô Hà không thích mình, hắn lại có tâm trạng hơi kỳ quái.
Một cảnh này, toàn bộ đều rơi vào đáy mắt của Lục Tiêu Nhiên.
Hắn nhịn không được phỉ nhổ trong lòng.
Tên Lâm Phi này, tiện thật đấy.
Nếu như Cơ Vô Hà vì yêu sinh hận mà thích hắn, hắn căn bản sẽ không nhìn Cơ Vô Hà lấy một cái. Nhưng hiện tại, Cơ Vô Hà không muốn để ý đến hắn, hắn ngược lại lại có hơi ngứa ngáy trong lòng.
Đoán chừng cho dù Cơ Vô Hà có được hắn tiếp nhận thì cũng chỉ là một thành viên trong đoàn hậu cung của hắn, sau khi lên sân khấu mấy lần, đã bị hắn vứt ở trong góc, giống như rác rưởi mà thôi.
Sắc mặt Nhữ Dương công chúa khẽ biến, lời của Cơ Vô Hà giống như đang nói thứ nàng ta không cần lại bị mình nhặt lại vậy.
Vốn định nhục nhã Cơ Vô Hà, giành lại vẻ vang cho Lâm Phi ca ca của mình, nhưng không ngờ rằng lại rơi vào cục diện này. Nhữ Dương công chúa tất nhiên có hơi không dễ chịu.
Nhưng rất nhanh, nàng khẽ hừ một tiếng.
“Cơ Vô Hà, có đôi lúc cứng miệng cũng không có tác dụng gì. Chẳng qua, cho dù ngươi cứng miệng cũng được, hay là thật sự không quan tâm cũng chẳng sao. Từ nay về sau, ngươi cũng không còn cơ hội ở bên cạnh Lâm Phi ca ca nữa đâu. Lâm Phi ca ca, ngươi nói đúng không?”
Lâm Phi hơi gật đầu, hắn mơ hồ cảm giác được ở đâu đó dường như có hút không đúng.
Sao hắn lại cảm thấy lời của Nhữ Dương hôm nay có hơi klàì lạ, khiến hắn hơi phiền chán, giống như là một... trà xanh?
Bình thường nàng không phải là người như vậy mà ta, nàng là một nữ nhân rất thông tuệ, hơn nữa còn rất rộng rãi, mặc dù cũng rất hay nịnh nọt mình, nhưng sẽ không tận lực như ngày hôm nay.
Sao lại cảm thấy hôm nay chỉ số thông minh của nàng không có mặt hay sao ấy.
Chẳng qua cuối cùng, Lâm Phi vẫn đổ lỗi chuyện này cho sự ghen tuông của nữ nhân, cũng không nghĩ nhiều.
“Đấu giá đã sắp bắt đầu rồi, chúng ta nên đi vào thôi.”
“Được rồi, Lâm Phi ca ca, chúng ta đi vào đi, ta đã kêu người mở ghế lô chữ Thiên số một rồi.”
Lâm Phi gật đầu, hai người đi vào trong hội đấu giá.
Đằng sau vẫn còn không ít người đang nghị luận ầm ỹ.
“Lâm Phi thật sự là tấm gương của ta mà. Có thể khiến công chúa điện hạ si mê như thế, thật sự là trên đời này khó có được.”
“Những người chúng ta đừng nghĩ đến vấn đề này nữa, Lâm Phi người ta là loại thiên tài như thế nào chứ, đó là cả tỷ dặm mới tìm được đấy. Những người như chúng ta tính là gì chứ? Cho dù có trăm kiếp cũng đừng nghĩ có thể đuổi kịp người ta.”
...