favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 151: Lừa hắn một vố

Chương 151: Lừa hắn một vố

Lâm Phi đã tiến vào hội đấu giá hơi nhíu mày lại.

Hắn cảm thấy trong người mình dường như đã mất đi một thứ gì đó. Nhưng lại không biết đó là thứ gì.

Nhữ Dương rất nhanh đã chú ý đến sự khác thường của Lâm Phi, không nhịn được mở miệng hỏi:

“Lâm Phi ca ca, ngươi sao vậy?”

Lâm Phi lắc đầu.

“Không rõ lắm, ta cũng không biết nữa, chỉ là cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm. Thế này, ngươi đến ghế lô trước, ta đi uống một ly trà, sau đó lại đi qua.”

“Vâng, Lâm Phi ca ca.”

Sau khi Nhữ Dương công chúa đi lên lầu, Lâm Phi lập tức loé người, nhảy vào trong một căn phòng nhỏ bên cạnh, còn thuận tiện thiết lập một trận pháp che đậy dùng để ngăn cách hơi thở và giọng nói của mình.

Sau đó, hắn chậm rãi đưa một chút linh khí vào trong nhẫn Thanh Đồng trên tay mình.

Một lúc sau, nhẫn từ từ sáng lên, một bóng dáng cực kì xinh đẹp mặc trường bào trắng tinh xuất hiện ở trước mặt Lâm Phi.

“Đồ nhi tham kiến sư tôn.”

Bạch Bào Lệ Ảnh khẽ nhíu mày.

“Phi Nhi, sao ngươi lại đột nhiên gọi ta ra đây? Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Ta phải an tĩnh ngưng thần, tĩnh tâm tu luyện, chữa trị hồn thể của ta, những chuyện bình thường đừng tuỳ tiện làm phiền ta hay sao?”

Lâm Phi lại mở miệng lần nữa, nói:

“Sư tôn, xin lỗi, đồ nhi không phải cố ý. Nhưng hôm nay không biết vì sao, khi gặp lại Cơ Vô Hà, đồ nhi mơ hồ có cảm giác không đúng lắm, không nói rõ ràng được rốt cuộc là cảm giác gì, chỉ là có hơi hoảng hốt.”

Sắc mặt Bạch Bào Lệ Ảnh hơi lạnh lùng.

“Chẳng lẽ ngươi vẫn không thể quên được nàng? Nếu như ngay cả một nữ tử cũng không thể buông bỏ, vậy tâm võ đạo của ngươi còn có thể vững vàng đến mức độ nào chứ?”

Lâm Phi lắc đầu.

“Sư tôn, ngươi hiểu lầm rồi. Đương nhiên không phải ta không quên được Cơ Vô Hà. Hơn nữa, loại cảm giác này của ta là một loại cảm giác bất an. Giống như là có cái gì đó gây ra tổn thương không thể nghịch chuyển nào đó với ta.”

“Ồ? Để ta xem thử.”

Bạch Bào Lệ Ảnh lập tức thi triển bản lĩnh của mình thăm dò trên người Lâm Phi, xem thử có gì khác thường không.

Chẳng qua, thăm dò được một lúc, nàng cũng chưa từng tra ra trên người Lâm Phi có vấn đề gì.

“Trên người ngươi không có bất kỳ vấn đề gì, có lẽ là do bản thân ngươi nghĩ ngợi lung tung thôi?”

“Không có vấn đề gì sao? Sư tôn, có phải ngươi nhìn nhầm rồi không? Có cần cẩn thận xem lại lần nữa không, rõ ràng ta cảm thấy có gì đó không đúng lắm mà.”

“Ngươi đang nghi ngờ năng lực của vi sư sao?”

Giọng điệu Bạch Bào Lệ Ảnh hơi lạnh run.

Cơ thể Lâm Phi hơi chấn động, lập tức xin lỗi:

“Đồ nhi không dám, đồ nhi nhất thời lỡ lời, mong sư tôn tha thứ.”

Lúc này, giọng điệu của Bạch Bào Lệ Ảnh mới hơi dịu dàng một chút.

Chợt, nàng lại mở miệng nói:

“Hội đấu giá hôm nay, ngươi phải nhìn thật kĩ, ngàn vạn đừng để kiện Đế bảo kia rơi vào tay người khác. Nếu không thì, đối với ngươi mà nói, bỏ qua cơ duyên này sẽ là một tổn thất cực lớn.”

“Sư tôn yên tâm, đồ nhi tuyệt đối sẽ không để mất kiện Đế bảo này đâu.”

“Ừm, ngươi đi đi, hiện tại ta phải tiếp tục tu bổ linh hồn rồi. Nếu như không có chuyện gì khác, tạm thời đừng gọi ta.”

“Vâng.”

Sau khi đáp lại một tiếng, Bạch Bào Lệ Ảnh lại tiến vào trong nhẫn Thanh Đồng của Lâm Phi.

Lâm Phi lập tức triệt hồi trận pháp, rời khỏi nơi này, đi lên phòng chữ Thiên số một ở trên lầu.

Sau khi hắn rời đi, trong một góc, lúc này Lục Tiêu Nhiên mới híp mắt phân tích:

“Chậc chậc, quả nhiên giống như ta nghĩ, trong nhẫn của đối phương có một lão vương bát. Chỉ là không ngờ rằng lại không phải là lão gia gia, mà là lão bà bà. Nghe giọng điệu của nàng cuồng ngạo như vậy, đoán chừng ít nhất cũng phải là một Đại Đế đã ngã xuống.

Nàng nói nàng phải chữa trị linh hồn, vậy Lâm Phi mua Linh Lung Thất Khiếu Tuyết Liên, có lẽ cũng vì nàng nhỉ?”

Lục Tiêu Nhiên xoa xoa ấn đường mình, hơi nhức đầu nói:

“Nếu như ta đoán không sai, có lẽ lão gia hỏa này khẳng định cũng có một ít thủ đoạn bảo vệ tính mạng. Nếu tuỳ tiện ra tay đối phó nàng, nói không chừng đối phương còn sẽ đánh ra một phần chiêu thức có cấp bậc Đại Đế. Vậy thì đau trứng rồi.”

Mặc dù đến bây giờ, Lục Tiêu Nhiên vẫn chưa từng gặp qua công kích cấp bậc Đại Đế, nhưng hắn cũng không phải kẻ ngốc, trong lòng mơ hồ có thể đoán được đôi chút.

Công kích đó tuyệt đối không phải là người bình thường có thể gánh nổi.

Cho dù bản thân có nhiều Đế binh như vậy, nhưng trước khi tu vi chưa đến Đại Đế, cũng đều không có cách nào phát huy ra hiệu quả hoàn mỹ nhất của chúng nó.

“Bỏ đi, chuyện này trong thời gian ngắn cũng không gấp. Nếu nàng nói trong hội đấu giá lần này có một Đế bảo, vậy thì khẳng định có một Đế bảo. Như vậy, ta phải cướp lấy Đế bảo này rồi hãy nói.”

Nghĩ như vậy, Lục Tiêu Nhiên lập tức đeo mặt nạ và nón lên, sau đó đi đến phía sau hội đấu giá.

“Xin chào, vị các hạ này, hậu trường hội đấu giá của chúng ta không cho phép người lạ tuỳ tiện tiến vào. Nếu như ngươi muốn tham gia hội đấu giá, xin mời đến đại sảnh đấu giá phía trước. Ở đó có chỗ ngồi cá nhân, còn có một chút trà linh khí, điểm tâm các thứ.”

Bởi vì mặt nạ sẽ thay đổi giọng nói, Lục Tiêu Nhiên cũng không cần lo lắng đối phương sẽ ghi nhớ giọng nói của mình, trực tiếp mở miệng nói:

“Ta không phải đến tham gia đấu giá, ta đến là để bán đồ đấu giá.”

“Ha ha ha... Vô cùng xin lỗi, về cơ bản thì đồ vật được đấu giá hôm nay đều đã xác định rồi. Cho nên, nếu như các hạ muốn bán đồ đấu giá, e là phải đợi đến khi kết thúc hội đấu giá hôm nay, đợi đến hội đấu giá lần sau bắt đầu rồi trở lại bán vật phẩm đấu giá mới được.”

“Ồ? Vậy sao? Vậy nếu như là một binh khí Thiên giai thượng phẩm thì sao?”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt đối phương đột nhiên thay đổi.

“Các hạ nói cái gì?”

“Ngươi nghe rồi đấy.”

Sắc mặt đối phương thay đổi mấy lần, sau đó lập tức mở miệng nói:

“Mời các hạ đi theo ta.”

Khoé miệng dưới lớp mặt nạ của Lục Tiêu Nhiên khẽ nhếch.

Cừu non mà còn muốn chơi với ta ư?

Cho dù là phòng đấu giá Hoàng thành Đại Chu cũng không phải ngày nào cũng có cơ hội đấu giá binh khí Thiên giai thượng phẩm.

Chương trướcChương tiếp