Thứ này vốn đã ít ỏi, đại đa số đều ở trong tay những quan lại quyền quý, Vương gia Hầu gia.
Những thứ lưu truyền ở bên ngoài trên cơ bản đều là Huyền giai, Hoàng giai.
Một cái Địa giai đã đủ để khiến không ít người tranh đoạt, càng đừng nói là một binh khí Thiên giai thượng phẩm.
Mà những thứ này ở trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ của Lục Tiêu Nhiên lại không biết có bao nhiêu!
Hiện tại hắn căn bản là chướng mắt cái đồ chơi này. Trong mắt hắn, binh khí Thiên giai cũng không khác phế phẩm là mấy.
Vừa lúc lấy ra lợi dụng phế vật.
Lục Tiêu Nhiên đi theo đối phương, rất nhanh đã đến tầng hai của lầu các, đối phương giới thiệu hắn với một vị lão giả râu tóc bạc trắng nhưng vẫn hạc phát đồng nhan.
“Vị các hạ này, bỉ nhân là Lý Trường Thiên, nghi trượng của phòng đấu giá, không biết các hạ xưng hô thế nào?”
“Phương Ngạo Thiên.”
Lục Tiêu Nhiên tùy tiện lấy tên của thúc thúc bật hack kia của Phương Thiên Nguyên để lừa bịp một chút.
“Hoá ra là Phương tu sĩ. Nghe nói ngươi muốn bán đấu giá một kiện binh khí Thiên giai thượng phẩm?”
“Đúng vậy.”
Dứt lời, Lục Tiêu Nhiên tuỳ tiện ném ra một thanh bảo kiếm Thiên giai thượng phẩm.
“Trời ạ!”
Nhìn thấy trên bảo kiếm kia tràn đầy một cỗ khí chất bất phàm, Lý Trường Thiên lập tức thán phục liên tục.
“Thật sự là một thanh kiếm tốt. Kiếm tốt như vậy lẽ nào Phương tu sĩ không để lại cho mình dùng sao?”
Lục Tiêu Nhiên lắc đầu.
“Tu vi của ta dùng thanh kiếm này thì hơi lãng phí. Hơn nữa, nếu như bị người khác nhìn trúng, đoán chừng ta cũng không thể bảo vệ thanh kiếm này được. Cho nên, ta muốn đổi thành một vài thứ đồ bình thường hơn chút, có thể thỏa mãn nhu cầu của ta.”
“Hoá ra là như vậy. Phương tu sĩ quả nhiên là gan dạ sáng suốt. Người bình thường, nếu như có được bảo kiếm Thiên giai thượng phẩm, tuyệt đối sẽ không cam lòng bán đi đâu, có vài người, thậm chí còn bởi vì vậy mà mất mạng. Nhưng mà Phương tu sĩ lại có thể trực tiếp lấy ra bán đấu giá, đổi thành tài nguyên tu luyện bình thường hơn một chút. Sự quyết đoán này quả thực là khiến người ta phải khâm phục.
Vậy thì thế này, Phương tu sĩ, đây đều là những thứ đấu giá hôm nay, ngươi muốn thứ gì, cứ việc chọn.”
Lục Tiêu Nhiên gật gật đầu, sau đó nhìn về phía trước mặt nghi trượng kia.
Ở đây đặt một đống ‘đồ tốt’.
Đương nhiên, những thứ được gọi là đồ tốt này cũng chẳng qua chỉ là một vài thứ đồ Huyền giai, Địa giai, hiếm lắm mới có một vài đồ Thiên giai.
Những thứ đồ này, ở trong mắt Lục Tiêu Nhiên đương nhiên chẳng là gì hết.
Nói là một đống rác rưởi cũng không quá đáng chút nào.
Chẳng qua, nếu như sư tôn rẻ tiền kia của Lâm Phi đã nói như thế, vậy thì ở đây chắc chắn có thể có đồ, hơn nữa còn sẽ là một thứ đồ vật vô cùng bình thường, thoạt nhìn không bắt mắt chút nào, như vậy mới có thể khiến Lâm Phi mua với giá thấp, chiếm được một món hời lớn.
Những điều này đều là kịch bản trước sau như một.
Rất nhanh, Lục Tiêu Nhiên liền nhìn thấy một khối ngọc thạch ở trên mặt đất, thoạt nhìn thì bình thường không có gì đặc biệt, không có một chút khí tức nào cả, nhưng hắn là ai?
Hắn là Lục Tiêu Nhiên!
Chút chuyện nhỏ vặt vãnh này, nếu như hắn còn không làm được, vậy hắn cũng không cần lăn lộn nữa.
Khởi động Tam Nhất Chân Đồng, Lục Tiêu Nhiên nháy mắt liền thấy được, thì ra bên trong ngọc thạch vỡ này, vậy mà lại ẩn chứa một phần cốt tủy của Đại Đế.
Đây chính là thứ cực phẩm đấy.
Phải biết rằng, Đế Huyết đan dùng tinh huyết của Đại Đế để luyện chế thành, mà Đế Huyết đan, có thể cho người khi không gia tăng tiểu cảnh giới, và hoàn toàn không có bất cứ tác dụng phụ gì.
Vậy thì Đế tủy thì sao?
Tinh huyết còn mạnh hơn Đế tủy gấp mấy lần, nếu như luyện chế thành đan dược, sợ rằng uy lực cũng phải càng hơn Đế Huyết đan không ít.
Mà cái ngọc thạch này vỡ đến mức ấy, cho dù đem đi đấu giá, đoán chừng cũng chỉ bán được mấy ngàn cái linh thạch trung phẩm, vậy cũng coi là đắt rồi.
Có thể tưởng tượng được, Lâm Phi hời đến chừng nào cơ chứ?
Quả nhiên, kẻ bật hack trước giờ đều không nói đạo lý.
Sau khi khó chịu khinh bỉ trong lòng một phen, Lục Tiêu Nhiên lấy Đế tủy trong ngọc thạch ra ngoài.
Bởi vì thực lực của hắn đủ mạnh, cho nên nghi trượng của hội đấu giá căn bản là không thể thấy được động tác của hắn.
"Khối ngọc thạch này do một vị tu sĩ nhặt được từ bên ngoài của một tòa di tích Đại Đế, chúng ta có tiến hành kiểm tra nó, mặc dù không biết bên trong đó có gì, nhưng có lẽ nó cũng không phải vật phàm".
Lục Tiêu Nhiên cười nhẹ.
Tất nhiên nó không phải là một vật phàm, bên trong nó có Đế tủy đấy, cho dù lấy Thiên giai ra, à không, Thánh giai gì đó, thì cũng không có giá trị bằng nó.
Chỉ là bây giờ ấy… Sau khi Đế tủy bị mình lấy đi, nó đã trở thành một rác rưởi thật rồi.
“Nó có phải vật phàm hay không, ta không biết, ta chỉ muốn chút đồ thực dụng mà thôi.”
Vừa nói xong, hắn tiện tay liền ném ngọc thạch trở về, chọn một số đan dược và binh khí khác, coi như trao đổi xong.
Sau đó, Lục Tiêu Nhiên rời khỏi hậu trường của hội đấu giá, đi đến bên ngoài đại sảnh đấu giá, cùng Cơ Vô Hà tập hợp.
“Sư tôn, hội đấu giá sắp bắt đầu rồi.”
Lục Tiêu Nhiên gật đầu.
“Ngươi có mang theo linh thạch không?”
“Ta có mang theo, nhưng không phải rất nhiều, chỉ có ba, bốn mươi ngàn viên linh thạch thượng phẩm, đều là tích lũy trong nhiều năm qua của ta.”
“Đủ rồi.”
Bản thân Lục Tiêu Nhiên cũng có một chút hàng tồn, có lẽ khoảng một triệu một trăm mười viên linh thạch thượng phẩm.
Hắn chuẩn bị cho Lâm Phi chơi một trò chơi hay.
Rất nhanh, hội đấu giá chính thức bắt đầu.
Mấy trận đầu, những thứ bán đấu giá đều là mấy thứ nhỏ nhỏ, vô cùng nhàm chán, Lục Tiêu Nhiên ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn, mà những người khác lại năng nổ giành giật với nhau.
Sau đó, đồ tốt mới dần dần được đưa lên.
Đầu tiên, là một pháp bảo phòng ngự Địa giai thượng phẩm, một cái áo giáp khóa tử kim, mang lên người có thể tránh được phong thủy hỏa lôi, tăng tốc độ hấp thu linh khí, còn có thể chống đỡ một số công kích.
Nhìn thấy thứ này, Lục Tiêu Nhiên trực tiếp nhắm mắt lại ngay, sau đó che giấu lục thức, ngửa đầu dựa vào ghế nghỉ ngơi.
“Một lát nữa, khi nào bắt đầu đấu giá một miếng ngọc thạch vỡ, nhất định phải gọi ta dậy.”
“Vâng, sư tôn.”
Sau khi Cơ Vô Hà trả lời một tiếng, những người bên cạnh đã bắt đầu điên cuồng đấu giá.
“Ta ra mười năm ngàn viên linh thạch thượng phẩm.”
“Ta ra hai mươi ngàn viên linh thạch thượng phẩm.”
“Ta ra hai mươi ba ngàn viên linh thạch thượng phẩm, cộng thêm năm trăm viên linh thạch cực phẩm.”
. . .