Bên phía Lâm Phi, sau khi trở về phủ công chúa của Nhữ Dương, hắn lập tức tiến vào mật thất tu luyện của mình.
Một khắc sau, hắn lập tức lấy ngọc thạch ra, muốn tinh luyện Đế tủy trong đó.
Sau khi đánh ra một trận pháp, Lâm Phi mở phong ấn phía trên ngọc thạch, nhưng ngay khi hắn chuẩn bị lấy Đế tủy ra, thì phát hiện bên trong ngọc thạch rỗng tuếch!
Lâm Phi: "?"
Trong nháy mắt, đầu hắn xuất hiện vô số dấu chấm hỏi.
Chuyện gì đã xảy ra?
Đế tủy đâu?
Đế tủy của ta đâu?
Ngây người một hồi lâu, hắn lập tức gọi sư tôn của mình ra.
Bóng hình xinh đẹp mặc áo bào trắng chậm rãi xuất hiện, vẻ mặt cực kỳ không vui.
"Phi nhi, không phải ta đã nói rồi sao, không có chuyện gì quan trọng, không được tùy tiện kêu gọi ta sao? Tại sao ngươi lại gọi ta ra."
Lâm Phi vội vàng mở miệng nói:
"Sư tôn, ta gặp được phiền phức lớn rồi, bên trong ngọc thạch này không có Đế tủy."
"Chuyện này sao có thể xảy ra? Khối ngọc thạch này, là cốt tủy tốt nhất mà Phần Thiên đại đế cố ý lấy ra từ trong cơ thể mình, vì một ngày nào đó có thể phục sinh chính mình. Làm sao lại không có được?"
"Có phải là do sư tôn kia của Cơ Vô Hà hay không? Hôm nay hắn lừa ta thảm rồi, hèn gì luôn nâng giá. Nhất định là hắn! Hắn giở trò trong bóng tối."
Bóng hình xinh đẹp mặc áo bào trắng lắc đầu.
"Ngươi nghĩ nhiều rồi, hắn còn không có bản lĩnh phá vỡ trận pháp mà Phần Thiên Đại Đế bố trí trên ngọc thạch đâu. Ta cũng chỉ may mắn mới học được trận pháp kia, rồi truyền thụ cho ngươi, nếu không thì bây giờ ngươi cũng không có cách nào phá vỡ trận pháp này."
“Có chuyện gì xảy ra vậy? Lẽ nào là do Đế tủy đã trải qua khoảng thời gian quá dài nên dần dần tiêu hao đến gần như không còn rồi?”
Bóng người xinh đẹp mặc áo bào trắng lắc đầu.
“Chuyện này không thể xảy ra, cốt tủy của Đại đế, đâu phải là thứ bình thường, trải qua vạn năm cũng không bị bào mòn, hư hại. Xem ra, là ta bị tên khốn kiếp Phần Thiên đó lừa rồi, hắn căn bản không gửi lại Đế Tủy của mình trong khối ngọc thạch này.
Có lẽ, Đế Tủy của hắn đã được hắn đặt tại một nơi khác, khối linh thạch này chỉ là một cái vỏ bọc giả.”
“Vậy bây giờ phải làm sao? Ta đã tốn mất một triệu hai trăm nghìn linh thạch thượng phẩm rồi! Lẽ nào cứ bỏ qua như vậy sao?”
Lâm Phi hơi siết chặt tay, cảm thấy không cam tâm.
Bóng người xinh đẹp mặc áo bào trắng lắc đầu.
“Tâm cảnh của ngươi vẫn còn quá yếu, chẳng qua chỉ là một triệu hai trăm nghìn linh thạch thượng phẩm thôi, cũng có đáng là gì chứ? Ta nói cho ngươi biết, khi ngươi trở thành Đại Đế, những thứ này chẳng khác bùn đất là bao.”
“Nhưng ta bị tên sư phụ hời của Cơ Vô Hà kia lừa một vố, sư tôn, ta nuốt không trôi cục tức này.”
Đó chính là một triệu hai trăm nghìn linh thạch thượng phẩm đấy!
Nếu không phải do Lục Tiêu Nhiên, nhiều nhất hắn chỉ cần bỏ ra một hai nghìn linh thạch thượng phẩm, là đã giành được khối ngọc này về rồi.
Tuy rằng cũng là lỗ, nhưng lỗ một hai nghìn với lỗ hơn một triệu, có thể là một khái niệm như nhau được sao?
Bóng hình xinh đẹp mặc áo bào trắng cau mày, tỏ vẻ không hài lòng với biểu hiện của Lâm Phi.
Chẳng qua chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi, chịu thiệt một chút thì đã làm sao?
Điều quan trọng nhất là đặt toàn bộ tâm tư vào võ đạo, tu luyện thành một thế hệ Đại Đế, đấy mới thật là chuyện phải làm!
“Thôi được rồi, nếu đã như thế, thì ta sẽ giúp ngươi đi dạy dỗ cho tên kia một bài học vậy. Ngươi chuẩn bị tinh thần cho tốt. Tháng sau, cấm địa Hoang Cổ của Đại Chu sẽ mở ra, ngươi cần phải mau chóng tăng lên tu vi của mình, có như vậy mới có thể giành được thứ hạng cao hơn ở cấm địa Hoang Cổ, thu được phần thưởng lớn hơn.”
“Đồ nhi đã biết.”
Lâm Phi hơi cong môi. Tuy rằng không phải hắn tự tay đối phó Lục Tiêu Nhiên, nhưng sư tôn ra tay thì cũng như nhau, chỉ cần có thể khiến cho Lục Tiêu Nhiên chịu thiệt là được rồi.
Hơn nữa, sư tôn ra tay, cho dù Lục Tiêu Nhiên không chết thì cũng phải bị trọng thương, có khi nửa đời về sau sẽ trở thành một tên tàn phế.
Mối nhục của hắn hôm nay, cũng coi như đã được báo rồi.
Tâm tư của hắn có thể hoàn toàn đặt vào việc tăng tu vi, đợi ngày tham gia cấm địa Hoang Cổ của Đại Chu.
Cấm địa Hoang Cổ Đại Chu, là vùng cấm địa còn sót lại từ thời Viễn Cổ, đó là một không gian hoàn toàn độc lập.
Mỗi một trăm năm, nó lại được mở ra một lần. Võ giả Đại Chu sẽ vào trong đó thử luyện.
Những võ giả có thể lên bảng sẽ nhận được một phần thưởng nhất định. Xếp hạng càng cao, phần thưởng càng tốt.
Nhưng sư tôn từng nói với hắn, trên thực tế, nó là một sân thử luyện do một vị Đại Đế, là tổ tiên của Đại Chu mở ra. Bên trong đó tự có rất nhiều bảo vật.
Lâm Phi chỉ cần vào bên trong, cho dù thứ hạng không cao, nhưng có sự giúp đỡ của sư tôn, hắn cũng có thể thu hoạch được một số của cải lớn, như vậy chẳng phải tốt hơn phần thưởng gì kia sao?
“Sư tôn, có cần ta đưa ngươi qua đó không?”
“Không cần, ta tự đi là được rồi.”
Dứt lời, bóng hình xinh đẹp mặc áo bào trắng phân ra một sợi ý niệm hồn thể. Lâm Phi hỏi một cách đầy kì quái:
“Sư tôn, lẽ nào ngươi không đích thân qua đó sao?”
Bóng hình xinh đẹp mặc áo bào trắng cười lớn.
“Chỉ đối phó với một tên phàm phu tục tử, cần gì bản thể của ta phải ra mặt? Chỉ một sợi ý niệm đã đủ cho hắn hối hận cả đời này rồi.”
Nghe nói như vậy, Lâm Phi gật đầu.
Quả thực, với tu vi của sư tôn, một phân thân ý niệm cũng đã đánh giá cao Lục Tiêu Nhiên rồi.
...