favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 163: Chém giết Đế hồn

Chương 163: Chém giết Đế hồn

Sau khi bố trí xong tất cả, Lục Tiêu Nhiên lại quay về tiểu viện, chờ Nguyệt Ảnh tới.

...

Bên kia, ý niệm của Nguyệt Ảnh trở lại phủ phò mã, Lâm Phi nhìn thấy nàng, tức khắc sợ hãi không thôi.

“Sư tôn, sao ngươi lại bị thương nặng như vậy? Là ai làm ngươi bị thương?”

Nguyệt Ảnh lắc đầu, lại lần nữa dung nhập vào trong bản thể.

“Không có ai làm ta bị thương, là ta không cẩn thận, bị thiên lôi Thần phạt trên trời đánh trúng, cho nên mới thân thụ trọng thương.”

“Thì ra là như vậy.”

Trên mặt Lâm Phi lộ vẻ xấu hổ.

“Xin lỗi sư tôn, nếu không phải đồ nhi bướng bỉnh thì đã không làm cho ngài bị thiên lôi Thần phạt tấn công.”

Nguyệt Ảnh lắc đầu.

“Cái này cũng không trách ngươi được, đây là tự ta muốn qua đó.”

Dừng một lát, nàng nói tiếp:

“Mấy ngày tiếp theo ta phải rời đi. Ngươi chuẩn bị cho ta một trăm nghìn linh thạch thượng phẩm.”

“Vâng.”

Lâm Phi đưa cho Nguyệt Ảnh một túi trữ vật.

“Trong đây đều là linh thạch của ta, tổng cộng có một trăm năm mươi nghìn. Lúc trước mua ngọc thạch là tiêu linh thạch của Nhữ Dương, không đụng đến của ta.”

“Ừ.”

Nguyệt Ảnh nhận túi trữ vật, đang định rời đi, chợt dừng lại giây lát, dường như nghĩ đến điều gì, nàng lại nói:

“Phi Nhi, thật ra có một số việc vi sư cảm thấy cần phải nói với ngươi.”

“Mời sư tôn nói."

“Mục tiêu tương lai của ngươi là trở thành một vị Võ Đế. Không nên mãi cố chấp với một ít kẻ tiểu tốt không quan trọng. Về sau không cần luôn chú ý Cơ Vô Hà kia nữa.”

Lâm Phi ngẩn ra, sắc mặt chợt lạnh xuống.

“Sư tôn, ngài nói vậy là có ý gì? Cơ Vô Hà từ hôn làm cho ta nhục nhã vô cùng, chẳng lẽ ta cứ dễ dàng buông tha nàng ta như vậy?”

“Nhưng mà ngươi đã đánh bại nàng, làm cho nàng mất hết mặt mũi, trở thành đối tượng cho cả Hoàng triều Đại Chu cười nhạo, đây còn chưa đủ sao? Còn nữa, ta còn loáng thoáng nghe được lúc trước Lâm gia các ngươi cũng là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhìn Cơ Vô Hà lưu lạc đầu đường mới để nàng định ra hôn ước với Lâm gia các ngươi, có đúng không?"

“Vậy thì sao? Nếu không phải Lâm gia ta thì Cơ Vô Hà đã sớm chết cóng ở đầu đường. Đây là chuyện ngươi tình ta nguyện, nếu nàng không muốn đính hôn thì hoàn toàn có thể rời đi, Lâm gia ta cũng không ép buộc nàng. Vậy mà nàng vừa trở thành quận chúa của Tử Ninh Vương phủ là lập tức từ hôn với Lâm gia ta, làm cho ta chịu nhục nhã vô cùng, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng.”

Nguyệt Ảnh nhíu mày, lần đầu tiên trong lòng nàng có chút bất mãn với Lâm Phi.

Thật ra tất cả mọi người đều là người trưởng thành rồi, huống chi nàng còn từng là một Đại Đế, loại người nào mà chưa từng thấy qua? Sao có thể không biết chút tâm tư nhỏ này của Lâm gia?

Bản thân Cơ Vô Hà là huyết mạch của Tử Ninh Vương phủ Đại Chu, chính nàng đã có sẵn khí huyết cường thịnh, thiên tư xuất sắc hơn võ giả bình thường.

Cho nên Lâm gia mới có thể tính kế lên người Cơ Vô Hà.

Nếu Cơ Vô Hà là một người có diện mạo xấu xí, còn là một nha đầu ngốc không có tư chất thì e là ngay cả nhìn một cái Lâm gia cũng không thèm nhìn luôn ấy?

Trên thế giới này, bất cứ ai cũng không thiện hay ác hoàn toàn, rất nhiều thời điểm tất cả mọi người đều bị lợi ích thúc đẩy.

Đúng lúc này, dường như Lâm Phi nhớ tới điều gì, lập tức mở miệng, giọng điệu mang theo sự nghi ngờ:

“Sư tôn, không phải ngươi gặp mấy người Cơ Vô Hà đấy chứ? Có phải bọn họ nói gì với ngươi không? Cho nên ngươi mới nói mấy lời kỳ lạ như vậy?”

Nguyệt Ảnh lắc đầu.

“Không phải, ngươi nghĩ nhiều rồi.”

“Vậy là tốt rồi, sư tôn, ngài là sư phụ của ta, cho dù thế nào ta cũng hy vọng ngươi có thể đứng về phía ta. Cả đời này ta cũng sẽ không làm lành với Cơ Vô Hà.”

“Ta biết rồi.”

Nguyệt Ảnh biết tính khí của đồ đệ mình, chuyện mà hắn đã nhận định rồi thì dù mười con trâu cũng không kéo lại được.

Quá quật cường!

Hơn nữa nàng cũng không còn cách nào, bởi vì nàng còn trông cậy vào Lâm Phi trợ giúp nàng trọng tố thân thể, một ngày nào đó trong tương lai có thể làm mình trở về Đế cảnh đỉnh phong, tiếp tục trùng kích cảnh giới trong truyền thuyết!

Lâm Phi là người có khí vận mạnh nhất mà bình sinh nàng gặp được, ngoài Lâm Phi ra, nàng căn bản không trông cậy vào ai được.

Thôi, dù sao đó cũng là chuyện của Lâm Phi và mấy người Lục Tiêu Nhiên, chỉ cần mình không ra tay, không coi là mình có lỗi với Lục Tiêu Nhiên.

Huống hồ dù nàng ra tay, số sinh mệnh chết trên tay nàng đâu chỉ có hàng triệu? Sao có thể thấy đáng thương cho một Lục Tiêu Nhiên nho nhỏ được?

Mang theo đống linh thạch dùng để lừa gạt Lục Tiêu Nhiên, sau đó linh hồn bản thể của Nguyệt Ảnh lập tức bay nhanh đến Tử Ninh Vương phủ.

Nhìn thấy bóng dáng nhanh chóng rời đi của sư tôn mình, đáy mắt Lâm Phi xẹt qua một mũi nhọn.

Hắn không biết rốt cuộc sư tôn của mình đã xảy ra chuyện gì?

Thế mà lại nói đỡ cho Cơ Vô Hà, chuyện này tuyệt đối không bình thường.

Hơn nữa, hắn tự dưng cảm thấy, trên người mình dường như thiếu thứ gì đó, thậm chí lúc này cảm giác thiếu vắng thứ gì đó càng nhiều hơn.

“Xem ra sau này phải giữ bí mật với sư tôn rồi.”

...

Nguyệt Ảnh tất nhiên không biết những điều này, lúc này nàng đang nhanh chóng xuyên qua Hoàng thành.

Bởi vì lần này cả linh hồn nàng đến đây, vô cùng cường đại, cho nên tốc độ nhanh hơn không ít.

Chẳng mấy chốc nàng đã đến Tử Ninh Vương phủ.

Sau đó nàng vận chuyển công pháp, âm thầm lặng lẽ che giấu cơ thể mình, đi vào Tử Ninh Vương phủ, tiến thẳng đến chỗ ở của Lục Tiêu Nhiên.

Sau khi đi vào, linh hồn của Nguyện Ảnh lại hơi rung lên một cách khó hiểu.

Điều này làm cho nàng hơi nheo mắt lại.

“Cảm giác nguy hiểm vừa lóe qua là sao?”

Nói xong, nàng lập tức dùng thần thức của mình quét quanh toàn bộ biệt việt của Lục Tiêu Nhiên.

Chương trướcChương tiếp