favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 164: Đại Đế cũng phải sợ ngây người

Chương 164: Đại Đế cũng phải sợ ngây người

Nhưng quét mắt xung quanh hơn mười lần liên tiếp, nàng cũng chưa từng phát hiện ra biệt việt này có huyền cơ gì.

Trên thực tế, trong viện này quả thật không có bất cứ huyền cơ nào, bởi vì huyền cơ đều ở trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, đương nhiên nàng không thể phát hiện.

Cuối cùng, Nguyệt Ảnh lắc đầu.

“Không nghĩ tới bây giờ ngay cả lời nói của Phi Nhi cũng có thể tác động đến tâm cảnh của ta. Chẳng qua, chờ ta chữa trị được linh hồn rồi, linh hồn chi lực sẽ đạt tới viên mãn, hẳn sẽ không lại bị Phi Nhi ảnh hưởng nữa.”

Hít sâu một hơi, Nguyệt Ảnh chính thức bước vào tiểu viện của Lục Tiêu Nhiên.

“Ta đến mua Linh Lung Thất Khiếu Tuyết Liên, ngươi còn ở chứ?”

“Đương nhiên, ta ở đây.”

Lục Tiêu Nhiên vội vàng đi từ trong ra, nhìn thấy bản tôn của Nguyệt Ảnh, hắn không nhịn được hít một hơi khí lạnh.

“Trời ~! Đây là linh hồn thật sự của ngươi hả? Này cũng quá có khí chất đi?! Rốt cuộc ngươi là tiểu thư đại hộ nhà ai thế?”

Lúc nói lời này, Lục Tiêu Nhiên ghê tởm đến muốn nôn ra.

Vẻ ngoài của Nguyệt Ảnh đương nhiên xinh đẹp, nhưng trong lòng Lục Tiêu Nhiên biết rõ nàng là một lão nãi nãi sống hơn người nghìn năm.

Nhưng không còn cách nào cả, hắn vẫn phải diễn trò trước khi thành công lừa nàng đi vào Sơn Hà Xã Tắc Đồ.

Nguyệt Ảnh mím môi cười, dù nàng là Võ Đế nhưng vẫn cảm thấy vui sướng khi được người khích lệ, đây là khuyết điểm của nữ nhân, kiểu gì nàng cũng không thể thoát khỏi.

“Lục đạo hữu nói đùa. Ta chỉ là một hồn tu bình thường, vẫn mong Lục đạo hữu lấy Linh Lung Thất Khiếu Tuyết Liên ra.”

“Đang ở trong phòng ta, có cả đan lô nữa, đều chuẩn bị cho ngươi cả rồi, đi, đi vào nói.”

“Được.”

Hai người đi đến cửa phòng của Lục Tiêu Nhiên, vừa mới bước vào cửa phòng, một cảm giác nguy hiểm dày đặc đột nhiên đặc ập đến.

Mặc dù Nguyệt Ảnh chỉ là một hồn thể nhưng cũng cảm giác được một luồng mát lạnh chạy thẳng từ bàn chân lên đến đỉnh đầu.

“Không xong! Bị lừa!”

Nguyệt Ảnh không hổ là tồn tại có cấp bậc Đại Đế, ngay giây phút suy nghĩ này nhảy ra trong đầu, cơ thể của nàng cũng đã làm ra phản ứng muốn thoát đi.

Nhưng thời gian quá ngắn, nàng không kịp thi triển công pháp di chuyển, chỉ có thể đơn thuần dùng lực lượng của bản thân để tạo tốc độ.

Nhưng điều khiến nàng không ngờ tới chính là dường như Lục Tiêu Nhiên đã đoán trước được động tác của nàng, giây phút khi nàng có ý định hành động thì hắn đã đá luôn một cước lên mông nàng, đá nàng rơi thẳng vào trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ.

Ngay sau đó, Lục Tiêu Nhiên cũng đi vào Sơn Hà Xã Tắc Đồ, đồng thời thuận tay che kín lối ra của Sơn Hà Xã Tắc Đồ.

Nguyệt Ảnh nhìn cảnh tượng biến hóa khó lường bên trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, sắc mặt nàng khó coi vô cùng.

“Ngươi vẫn luôn lừa ta?”

Lục Tiêu Nhiên không trả lời, vừa đi lên là vận chuyển Hỗn Nguyên Đế kinh, đánh thẳng một quyền lên khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Ảnh.

Bùm---!

Cùng với tiếng nổ tung vang lên kịch liệt là cơ thể bị đánh lui ra cả trăm mét của Nguyệt Ảnh.

Chẳng qua hiển nhiên Nguyệt Ảnh cũng đã bố trí phòng ngự, một quyền này của Lục Tiêu Nhiên không tạo thành thương tổn có tính thực tế với nàng.

Ổn định cơ thể, sắc mặt Nguyệt Ảnh càng nghiêm trọng hơn.

“Tu vi Vương cảnh Cửu trọng! Ngươi thật sự che dấu rất sâu!”

Lục Tiêu Nhiên không tiếp tục diễn trò nữa, vẻ mặt đạm mạc nói:

“Quá khen, so với sự che dấu của Nguyệt Ảnh Đại Đế, chút chuyện ta làm có tính là gì đâu?”

Lời vừa dứt, sắc mặt của Nguyệt Ảnh triệt để âm trầm.

“Ngay cả thân phận của ta mà ngươi cũng biết? Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi là vị Đại Đế nào chuyển thế?”

Dừng một lát, nàng lại nói tiếp:

“Không đúng, ngươi sẽ không là Đại Đế chuyển thế, Đại Đế sẽ không có tâm kế như ngươi, thiết kế từng bước. Không thể tin được, Nguyệt Ảnh ta sống hơn mười nghìn năm, suốt ngày giết nhạn thế mà có ngày bị nhạn mổ mắt, lật thuyền trong mương.”

Lục Tiêu Nhiên trợn mắt trắng dã.

“Hai ta cũng không phải nói tướng thanh, ngươi nói một đống như vậy, ngươi cho rằng ngươi là lão Quách hay là lão Vu? Đạo bất đồng bất tương vi mưu. Đồ đệ ngươi giẫm đồ đệ ta, như vậy cũng đủ để hai ta là địch. Hôm nay ngươi đến đây ám sát ta, nếu không phải Thần phạt đánh hạ ngươi, có khi lúc này hai ta đã sớm mồ hôi đầy người.”

Nguyệt Ảnh hừ nhẹ một tiếng.

“Ngươi dám khiêu chiến ta, chút dũng khí này quả thật đáng khen. Có điều đầu óc ngươi không được thông minh cho lắm. Bởi vì ngươi chọn sai kẻ địch rồi.”

Dứt lời, Nguyệt Ảnh đứng chắp tay sau lưng, khí thế bộc phát mà ra, tuy chỉ là Vương cảnh Thập trọng nhưng cũng mạnh hơn Lục Tiêu Nhiên một bậc.

Càng đáng sợ chính là kèm theo một tiếng đao vang lên, hai thanh Ngân Nguyệt Loan Đao chậm rãi xuất hiện bên người Nguyệt Ảnh.

Chỉ vẻn vẹn liếc qua một cái là Lục Tiêu Nhiên có thể phân biệt được đó là hai thanh Đế binh thứ phẩm thông qua khí thế khủng bố kia.

Hợp lại với nhau, chúng hoàn toàn không khác gì một Đế binh trung phẩm.

Chẳng qua trong lòng Lục Tiêu Nhiên đã dự đoán trước được điều này.

Bản thân Nguyệt Ảnh chính là một người có cấp bậc Đại Đế, nhưng lại có thế làm linh hồn của mình tồn tại hơn mười nghìn năm.

Đại Đế như vậy, hiển nhiên những Đại Đế bình thường không thể sánh bằng.

Lục Tiêu Nhiên cũng không ngạc nhiên khi nàng có một hai thanh Đế binh.

"Vậy đừng nhiều lời nữa, nhìn xem thương của ta đủ cứng, hay là hai thanh loan đao kia của người càng tốt hơn một bậc?"

Dứt lời, Lục Tiêu Nhiên lấy Thần Mộc Ly Hoả Thương của mình ra.

Đó là Đế binh hạ phẩm đoạt được từ trong tay Tiêu Bắc.

Chương trướcChương tiếp