favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 165: Đại Đế cũng phải sợ ngây người (2)

Chương 165: Đại Đế cũng phải sợ ngây người (2)

Khi Nguyệt Ảnh nhìn thấy Thần Mộc Ly Hoả Thương, thoạt đầu nàng hơi ngẩn ra, sau đó chợt liếm môi, sự tham lam dâng lên trong đáy mắt.

Cho dù là một Đế bình hạ phẩm cũng đủ để Đại Đế coi trọng.

“Không thể tưởng được ngươi lại có cả Đế binh. Vừa lúc ta đang lo Đế binh trong tay không đủ dùng thì ngươi đã đưa lên cho ta.”

"Vậy phải xem công lực của ngươi rồi."

Dứt lời, Hỗn Nguyên Đế Kinh trong cơ thể Lục Tiêu Nhiên điên cuồng vận chuyển, trường thương trong tay đâm thẳng về phía chính giữa hai loan đao của Nguyệt Ảnh.

Đế binh vừa ra, phong vân cự biến, khí thể mạnh mẽ khiến thiên địa nghe mà biến sắc.

Một tia sấm sét kinh thiên nổ bên tai, linh khí đã bị dao động của Đế binh ảnh hưởng, thậm chí xuất hiện đứt đoạn!

Rõ ràng khoảng cách chỉ vài trăm mét nhưng phảng phất như cả thế kỷ đã trôi qua, lực đạo ngưng tụ triệu quân lấy tư thế không thể địch nổi đánh thẳng vào trung tâm Nguyệt Ảnh.

Nguyệt Ảnh cũng không ngồi không, nàng hừ lạnh một tiếng, Đế kinh trong cơ thể cũng bắt đầu vận chuyển, cầm song đao trên tay, tả hữu khai cung, đạp chân xuống, cơ thể như một vệt sáng kinh thiên bắn ra tại chỗ, chỉ trong tích tắc đã lao đến trước mặt Lục Tiêu Nhiên.

Bùm---!

Một thanh Ngân Loan Nguyệt Đao chém vào đầu mũi thương của Lục Tiêu Nhiên từ bên sườn, tạo ra lôi đình chục nghìn mét, áp lực lớn trực tiếp đánh chệch hướng trường thương của Lục Tiêu Nhiên.

Nguyệt Ảnh liên tục cười khẩy trong lòng, một thanh Ngân Loan Nguyệt Đao khác áp sát trường thương, đánh thẳng về phía cổ họng Lục Tiêu Nhiên.

Trong mắt Lục Tiêu Nhiên lộ ra sự thưởng thức, kinh nghiệm chiến đấu và năng lực phản ứng của cấp bậc Đại Đế của nhiên không phải thổi phồng.

Vừa ra chính là sát chiêu.

Nguyệt Ảnh Đại Đế thật sự rất thích hợp làm thích khách.

Công bằng mà nói, nếu là một linh hồn bình thường ở cấp bậc Đại Đế giống như nàng, chỉ có thể triển khai tu vi dưới Vương cảnh thập trọng thì tuyệt đối không phải đối thủ của nàng.

Đáng tiếc Lục Tiêu Nhiên không phải linh hồn Đại Đế, lại càng hơn linh hồn Đại Đế.

Tâm niệm vừa động, phát động Bất Diệt Kim Thân, năng lượng màu hoàng kim bỗng chốc bao trùm cơ thể Lục Tiêu Nhiên, tạo thành một hư ảnh người hoàng kim khổng lồ.

Trong con ngươi của Nguyệt Ảnh hiện lên một tia sáng lạ.

Lấy kinh nghiệm của nàng thì há có thể không nhìn ra đó là một bộ công pháp phòng ngự Đế giai?

Tuy nhiên chỉ lát sau ánh mắt nàng lại trở về bình thường, thậm chí còn lộ ra chút châm biếm.

Cho dù có công pháp phòng ngự Đế giai thì đã sao?

Nó có thể ngăn cản đòn tấn công của công pháp Đế giai, nhưng nó không thể ngăn cản hai tầng kết hợp là công pháp Đế giai cộng với Đế binh.

Một đao đánh xuống cũng đủ làm cho Lục Tiêu Nhiên bị thương nặng.

Song!

Khi Ngân Nguyệt Loan đao của nàng chém mạnh xuống cổ Lục Tiêu Nhiên thì cảnh tượng thân và đầu Lục Tiêu Nhiên bị chia lìa hoàn toàn không xuất hiện.

Hắn thế mà ngăn chặn được một đao này của mình.

“Cái gì?”

Đúng lúc này!

Cho dù Nguyệt Ảnh có kinh nghiệm chiến đấu phong phú thế nào cũng không khỏi sợ ngây người.

Nguyệt Ảnh liếc mắt nhìn vào trong quần áo của Lục Tiêu Nhiên, nơi đó để lộ ra một tia ánh sáng hoàng kim nhàn nhạt, tuy nhiên khác với ánh sáng của Bất Diệt Kim Thân, trong ánh sáng này lại ẩn chứa khí thế khiến kẻ khác khiếp sợ.

“Ngươi thế mà lại có Đế binh loại phòng ngự?”

Lúc này Nguyệt Ảnh không nhịn được kinh ngạc hô lên.

Nhưng ngay sau đó, kim quang chợt lóe trên tay trái của Lục Tiêu Nhiên, một luồng khí thế càng bá đạo hơn ngay lập tức lóe ra.

Hỗn Độn Chiến Thần Thương!

Công pháp của Vân Ly Ca, trọn bộ Đế binh chiến đấu Hỗn Độn Đế Kinh!

Hỗn Độn Chiến Thần Thương vừa xuất hiện, Lục Tiêu Nhiên lấy người làm tâm, xoay tròn một vòng, trường thương quét ngang người Nguyệt Ảnh, lập tức đánh Nguyệt Ảnh bay ra ngoài.

Công pháp Đế giai cùng Đế binh đều có thể tạo thành thương tổn trực tiếp với linh hồn, vì uy lực của một chiêu này quá vĩ đại, thậm chí khiến hai tòa núi lớn nào đó đều phải rung lắc kịch liệt.

Ầm --!

Nguyệt Ảnh bị Lục Tiêu Nhiên đánh bay ra hơn mấy chục nghìn mét, đập mạnh vào một ngọn núi lớn, trực tiếp xuyên thủng núi đá, khiến vô số đá vụn văng tung tóe rầm rầm rơi xuống vách núi, thanh thế rung trời như sấm sét nổ vang.

“Khụ khụ…”

Nguyệt Ảnh đứng dậy từ mặt đất, mặc dù chỉ là linh hồn nhưng giờ phút này có thể nhìn thấy nó đã suy yếu ớn, linh hồn vốn gần như nguyên bản, lúc này lại đã dần như ảo ảnh.

Hiển nhiên, một chiêu vừa rồi của Lục Tiêu Nhiên đã tạo cho nàng tổn thương vô cùng lớn.

Nàng nhìn chằm chằm Lục Tiêu Nhiên, sự ngạo nghễ và khinh thường lúc nãy đã biến mất không thấy, thay vào đó là vẻ mặt nặng nề.

“Là ta đã xem thường ngươi, không thể tin nổi ngươi còn có thanh Đế binh thứ ba! Hơn nữa, hai thanh Đế binh trong đó đều là Đế giai cực phẩm, đúng chứ?”

Lúc nói những lời này, vẻ tham lam xẹt qua đáy mắt Nguyệt Ảnh.

Ba thanh Đế binh, trong đó có Đế binh phòng ngự, Đế binh chiến đấu, không những thế hai trong số đó còn là Đế binh cực phẩm.

Phần tài lực này đã hùng hậu đến mức một vị Đại Đế cũng không thể không đỏ mắt.

Lục Tiêu Nhiên cười nhạt, chậm rãi rơi xuống dưới.

“Ba thanh Đế binh? Tầm mắt của ngươi thật nhỏ hẹp. Nói thật cho ngươi biết, Đế binh của ta nhiều không đếm xuể, nhưng ta không cần, ai, chính là lấy chơi chơi, ngươi nói có tức hay không?”

“Hừ! Ngây thơ. Ngươi cho rằng có thể dọa được ta, làm ta sợ hãi sao? Ba thanh Đế binh đã là cực hạn của ngươi rồi. Ngươi cho rằng Đế binh là cải trắng, có thể bán sỉ được chắc?”

Nguyệt Ảnh cười mỉa, vừa âm thầm chữa trị vết thương trong linh hồn mình, vừa nhanh chóng ngưng tụ linh khí, chuẩn bị cho đợt tấn công tiếp theo.

Lục Tiêu Nhiên hứng thú nhìn nàng, nói:

“Ngươi đang chữa bị vết thương của linh hồn đúng chứ? Không sao, ngươi cứ từ từ chữa, ta sẽ không giết ngươi ngay đâu. Ngươi có kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, ta muốn học vài chiêu.”

Sắc mặt Nguyệt Ảnh lại trở nên khó coi lần nữa.

Chương trướcChương tiếp