Lục Tiêu Nhiên này thật khinh người quá đáng!
Hắn thế mà dám muốn mình thể hiện chiêu thức cho hắn xem? Học lỏm kinh nghiệm chiến đấu của mình?
Không đúng, Nguyệt Ảnh nhanh chóng phản ứng lại.
Tính cách của người kia không phải thế này, một kẻ thận trọng lại am hiểu tính kế như hắn sao có thể ngây thơ đến mức muốn học trộm chiêu thức của mình chứ?
Phải biết rằng cao thủ quyết định thắng thua chỉ cần trong một cái chớp mắt mà thôi.
Vậy nên chiến đấu càng lâu sẽ càng không tốt, bởi vì ai cũng không biết ngay sau đó sẽ xảy ra chuyện gì ảnh hưởng đến kết quả chiến đấu cuối cùng.
Hắn mới là người đang kéo dài thời gian!
Gần như ở ngay giây phút Nguyệt Ảnh suy nghĩ cẩn thận đoán ra chân tướng, một cảm giác cực kỳ nguy hiểm đột nhiên phủ xuống, làm cho đồng tử của Nguyệt Ảnh co lại, nàng lập tức thi triển công pháp chuẩn bị đào thoát.
Song!
Chính vào lúc này, trên mặt đất đột nhiên sáng lên hai luồng ánh sáng, một luồng màu hoàng kim, một luồng màu xanh thẳm.
Hai luồng ánh sáng xuất hiện, không gian chi lực xung quanh lập tức trở nên vặn vẹo, sau đó phong tỏa toàn bộ khu vực trong phạm vi nghìn dặm.
“Chết tiệt!”
Lục Tiêu Nhiên thế mà lại bố trí trận pháp từ trước, công kích vừa rồi của hắn là để ép mình đi vào trong trận pháp mình, châm biếm mình là để kéo dài thời gian kích hoạt trận pháp.
Hơn nữa càng đáng sợ chính là nàng có thể cảm nhận được rõ ràng khí thế của trận pháp này, nó chắc chắn là đại trận Đế giai.
Giờ khắc này, cả người Nguyệt Ảnh đều sợ ngây người.
Từ công pháp đến binh khí rồi lại thêm trận pháp của Lục Tiêu Nhiên, tất cả thế mà lại đều là Đế giai?
Phải biết rằng dù là người ở cấp bậc Đại Đế như họ, cả một đời cũng không dám nói mình có nhiều thứ mạnh mẽ như vậy!
Người này, hắn rốt cuộc là ai?
Hắn đây là đánh cướp mấy chục Đại Đế à?
Cùng lúc đó, Lục Tiêu Nhiên lại vươn vai, nụ cười trên mặt dần biến mất, thay vào đó là sự lãnh đạm vô biên.
“Được rồi, bây giờ cá đã sa lưới, bắt đầu đi thôi.”
Dứt lời, tâm niệm Lục Tiêu Nhiên vừa động, Chân Hoàng Cửu Biến vận chuyển, một hư ảnh phượng hoàng to lớn đột nhiên hình thành sau lưng hắn.
“Quác---!”
Tiếng phượng hót vang lên, hai cánh nó sải rộng ra, uy thế làm cho núi non xung quanh cũng bắt đầu đung đưa.
Sau đó, Lục Tiêu Nhiên vung tay ra chiêu, sấm chớp ầm ầm trong không trung, không gian bình chướng vỡ nát, một bên cầm Phượng Ấn từ trên trời đập thẳng xuống đầu với khí thế không gì địch nổi.
“Lại là Đế binh?”
Nguyệt Ảnh kinh hãi thốt lên, đôi mắt mở to không thể tin được.
Lục Tiêu Nhiên thế mà lại tiếp tục lấy ra Đế binh thứ tư!
Đây là cái quái gì vậy, vẫn còn là người sao?
Chẳng qua bây giờ không phải thời điểm để nghĩ cái này, bởi vì nàng cần tránh thoát Phượng Tê Ngô Đồng Ấn, chứ nếu bị Đế binh bậc này đập một cái thì có lẽ linh hồn sẽ bị tổn thương ít nhất năm phần mười.
Nguyệt Ảnh dốc toàn lực vận chuyển công pháp, muốn chạy trốn tại chỗ, thế nhưng nàng phát hiện một điều không thể ngờ là, chính mình không thể nào rời khỏi mảnh đất dưới chân này được.
“Huyễn trận?”
Trong đầu Nguyệt Ảnh xuất hiện danh từ này, cảm giác lạnh lẽo bùng lên từ sâu trong linh hồn, không thể kiểm soát.
Uy lực của huyễn thuật đại trận Đế giai không chỉ giới hạn ở mê hoặc địch nhân, hiệu quả rất khủng bố của nó thậm chí vượt qua trận pháp công kích!
“Chết tiệt!”
Mắt thấy Phượng Tê Ngô Đồng Ấn ở trên không đang tiếp tục rơi xuống, nàng chỉ có thể lựa chọn sử dụng bí pháp, tiêu hao một phần mười linh hồn chi lực của mình để phá vỡ sự trói buộc của huyễn trận.
Tiêu hoa của linh hồn chi lực cấp Đế đủ cho nàng không bị ảnh hưởng bởi Bát Quái Phong Thiên trận trong thời gian ngắn.
Nhưng mà, khi nàng muốn di chuyển thì lại phát hiện tốc độ của mình căn bản là không như mình mong muốn, tốc độ di chuyển vô cùng chậm.
“Mẹ tên tiện nhân nhà ngươi!”
Nguyệt Ảnh tức giận sắp hộc máu.
Trận pháp thứ hai của tên Lục Tiêu Nhiên chết tiệt này thế mà lại có liên quan đến không gian chi lực, nó có thể làm tốc độ bị chậm lại, làm cho mình không thể phát huy tốc độ vốn có để bỏ chạy.
Lúc này nàng đã không còn cơ hội thi triển bí pháp, dùng linh hồn chi lực để bỏ chạy nữa.
Bởi vì, Phụng Tê Ngô Đồng Ấn đã rơi xuống.
Ầm ---!
Đế binh to lớn phủ xuống đầu, trực tiếp làm mặt đất vỡ nát, làm cho mặt đất ở trong phòng phạm vi hơn mười dặm bị lún sâu gần ba mét!
Phạm vi này đã tương đối khủng bố.
Bởi vì thực lực hiện tại của Lục Tiêu Nhiên chỉ là Vương cảnh cửu trọng, căn bản không thể phát huy hiệu quả của Đế binh một cách hoàn mỹ được.
Cùng lắm cũng chỉ phát huy khoảng ba phần mười.
Có thể đạt tới hiệu quả bậc này đã thật là khó được.
“Khụ khụ…”
Nhưng, ngay khi tất cả trở lại yên ổn, một tiếng ho khan quen thuộc vang lên.
Nguyệt Ảnh tránh ở bên cạnh Phượng Tê Ngô Đồng Ấn, linh hồn không ngừng run rẩy, đôi mắt đẹp tràn ngập hoảng sợ.
Lúc này, một thanh Ngân Nguyệt Loan Đao bị đè ở dưới Phượng Tê Ngô Đồng Ấn!
Vào thời khắc sinh tử, Nguyệt Ảnh đã lấy một Đế binh của mình ra để chặn thế rơi xuống của Phượng Tê Ngô Đồng Ấn, còn nàng thì nhân cơ hội thoát khỏi cái chết.