favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 167: Đại Đế phẫn nộ

Chương 167: Đại Đế phẫn nộ

Khiếp sợ qua đi, trên mặt Nguyệt Ảnh lại lộ vẻ vui mừng khi may mắn thoát nạn.

Cũng may là tránh thoát được chiêu này, tuy rằng một thanh Đế binh của mình bị áp chế nhưng cái đại ấn Đế binh này của Lục Tiêu Nhiên cũng không thể dùng được nữa.

Ít nhất cũng kiềm chế được một Đế binh của hắn!

Nhưng ngay sau khi Nguyệt Ảnh nghĩ rằng mình có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi thì ở giây tiếp theo, giọng nói lạnh lùng đòi mạng kia của Lục Tiêu Nhiên lại vang lên lần nữa, làm cho nàng run rẩy không thôi.

“Ngươi đã được chưa? Ta còn chưa xong đâu.”

“Chết tiệt! Trốn!”

Trong đầu Nguyệt Ảnh lập tức nhảy ra suy nghĩ này.

Đáng tiếc là nàng vừa mới nghĩ xong thì ở giây tiếp theo, Phá Toái Hư Không Chùy của Lục Tiêu Nhiên đã lập tức rơi xuống dưới.

“Ta x tổ nãi nãi nhà ngươi!”

Làm một nữ nhân, Nguyệt Ảnh rất ít khi mắng chửi người.

Nhất là từ sau khi thành Đế, số lần nàng mắng chửi người lại càng ít hơn.

Nhưng hôm nay, nàng cảm thấy mình thật sự không nhịn được.

Lục Tiêu Nhiên này không có thực lực Đại Đế nhưng trong tay lại lấy ra một cái lại một cái Đế binh.

Cải trắng bán sỉ cũng không thể quá phận như vậy!

Huống chi đây còn không phải cải trắng, đây là Đế binh, Đế binh đó!

Là Đế binh trong truyền thuyết đó!

Ngay cả Đại Đế cũng sẽ coi Đế binh như trân bảo.

Nguyệt Ảnh gần như dốc hết toàn lực để tránh một kích này, nhưng tốc độ bỏ trốn của nàng nhanh thì tốc độ ra tay của Lục Tiêu Nhiên càng nhanh hơn.

Hỗn Nguyên Đế Kinh vận chuyển, Hỗn Độn Thần Thương và Thần Mộc Ly Hỏa Thương một trái một phải, một trước một sau lấy tốc độ sao băng rơi đập xuống mặt đất không chút thương tiếc, lập tức xuyên thủng hai cái chân dài linh hồn của Nguyệt Ảnh, đinh sống nàng trên mặt đất.

Ầm --! Ầm --!

Tiếng nổ mạnh kịch liệt vang lên, làm cho đại địa lắc lư không ngừng, Lục Tiêu Nhiên lại vẫn chưa từng dừng thế tấn công.

Tâm niệm vừa ra, Hiên Viên Kiếm tượng trưng cho quyền uy của đế vương được hắn triệu hoán ra, hai tay cầm kiếm chém thẳng ra ngoài.

Trong phút cuốc, không trung cũng bị bổ ra một vết nứt, một luồng ánh kiếm vượt xa trăm dặm xuất ra từ thân Hiên Viên Kiếm, thẳng tắp rơi xuống.

Hướng mà ánh kiếm chém đến chính là ở giữa hai chân Nguyệt Ảnh.

Có thể thấy nếu bị một kiếm này chém trúng thì linh hồn của Nguyệt Ảnh sẽ bị đánh tan hoàn toàn, đến lúc đó nàng sẽ biến mất vĩnh viễn trong thiên địa.

Hai chân đều bị trường thương Đế binh đóng đinh trên mặt đất, Nguyệt Ảnh biết mình căn bản không thể trốn được.

Hoàn toàn không còn cách nào, để có thể tồn tại, Nguyệt Ảnh biết mình không còn lựa chọn khác.

Nàng cắn răng vung thanh Ngân Nguyệt Loan Đao còn lại lên, trực tiếp chặt đứt hai chân linh hồn của mình.

Năng lực cắt chém của Đế binh đối với linh hồn, sắc bén khiến người ta giận sôi.

Sau khi chặt đứt hai chân của mình, Nguyệt Ảnh vỗ tay trái, đẩy nửa thân trên của mình rời khỏi vị trí.

Rầm --!

Giây tiếp theo, ánh kiếm của Lục Tiêu Nhiên cùng lúc rơi xuống, bổ ra một vết nứt dài trên trăm dặm, sâu đến mấy chục mét.

Ầm ầm...

Mặt đất không ngừng tách ra, khủng bố đến cùng cực.

Hồn thể nửa thân dưới của Nguyệt Ảnh trực tiếp bị xoắn nát, hóa thành bột mịn dưới công kích này.

Nguyệt Ảnh không để ý đến những thứ này, bởi vì bây giờ nàng cần tìm chỗ trốn ngay lập tức.

Nếu cứ tiếp tục đánh như vậy, đến cả thời gian để thở dốc cũng không có thì đừng nói nàng là linh hồn Đế giai, dù nàng đã độ kiếp thành Thần, là Thần hồn thì bây giờ cũng không thể gánh được!

Hai bên đều có thể chiến đấu siêu việt hơn đại cảnh giới, nhưng Lục Tiêu Nhiên kia thật sự là rất biến thái.

Đế binh một thanh lại một thanh, đại trận Đế giai cũng một cái lại một cái, công pháp Đế giai thì dùng mãi không hết.

Người này quả thật chính là biến thái.

Nhưng!

Nàng còn chưa kịp né tránh thì Lục Tiêu Nhiên lại vung tay ném mạnh Hiên Viên Kiếm ra ngoài.

Hiên Viên Kiếm màu vàng kim xẹt ra một dải lụa màu vàng giữa không trung, xuyên thẳng qua cánh tay trái của Nguyệt Ảnh, lại lần nữa đóng đinh nàng xuống đất.

Có kinh nghiệm lần trước, Nguyệt Ảnh cũng không dám trì hoãn dù chỉ một giây, nàng lập tức chặt đứt cánh tay trái của mình.

Lục Tiêu Nhiên đang định triệu hồi Chiến Thần Thương và Ly Hỏa Thương ra nhưng không kịp.

Cũng may hắn còn một thanh Chân Hoàn Lưu Ly Kiếm!

Không chút chậm trễ, Chân Hoàng Lưu Ly Kiếm vừa ra, ánh kiếm lập tức cắt ngang bầu trời, giống như Hiên Viên Kiếm, một lần nữa tạo ra một cái hố lớn trên mặt đất.

Khói bụi dâng lên bốn phía, đại địa chấn động kịch liệt.

Tất cả giống như đều bị ánh kiếm này cắn nuốt.

Làm xong tất cả, Lục Tiêu Nhiên lại tiếp tục chém ra gần trăm ánh kiếm, phá hủy toàn bộ những ngọn núi lớn trong phạm vi trăm dặm, lúc này mới xem như dừng tay, thở ra một hơi.

“Phù! Cuối cùng cũng kết thúc. Quả nhiên gừng càng già càng cay, một thân công phu này của nàng thiếu chút nữa là mệt chết ta. Thắt lưng cũng sắp gãy luôn rồi.”

Lục Tiêu Nhiên xoa mồ hôi lạnh trên trán, rốt cuộc tâm trạng khẩn trương cũng hơi hoãn lại.

Song!

Ngay trong chớp mắt này, khoảng không sau lưng hắn đột nhiên nứt ra, một mũi nhọn lạnh băng từ giữa đánh úp lại, không cho hắn có thời gian cùng cơ hội phản ứng. đâm thẳng một đao xuyên thấu qua dưới nách hắn.

Phụt --!

Ngay sau đó, đao khí lan tràn làm cho Lục Tiêu Nhiên tóe máu.

Lục Tiêu Nhiên còn chưa kịp làm gì thì nách bên phải lại bị mũi nhọn lạnh băng đâm đến, lại bị thương nặng.

“Chết tiệt.”

Hắn cắn răng quay đầu đá ra một cước, chân vừa nâng lên lại bị một mũi nhọn lạnh băng chém vào đầu gối, bị thương nặng lần nữa.

Lúc này, Lục Tiêu Nhiên đã đấy được đối phương, không phải ai khác mà chính là Nguyệt Ảnh bị hắn chém giết, linh hồn chỉ còn nửa bên thân thể cùng với một cánh tay phải.

Nàng của lúc này, linh hồn đã gần như trong suốt.

Chương trướcChương tiếp