Chương 169: Ta muốn ngươi làm nam nhân của ta (2)
Khí tức của Lục Tiêu Nhiên rõ ràng chỉ là một Vương cảnh cửu trọng mà, rốt cuộc hắn lấy thủ đoạn này từ đâu ra?
Sau đó, mắt nàng chú ý đến con mắt của Lục Tiêu Nhiên.
Một khắc kia, Nguyệt Ảnh hoàn toàn ngây ra như phỗng.
Đó là một loại con mắt như thế nào!
Ba vòng vân đen khuếch tán, đồng tử ở giữa đã thu nhỏ lại, biến thành màu vàng rực.
Tuyệt mỹ, thần bí, lại tràn đầy uy nghiêm khiến người ta sợ hãi.
Đó là một sự tồn lại không giống người, làm cho người ta tim đập gia tốc, linh hồn sợ hãi chấn động.
Phải biết rằng, linh hồn của nàng là Đại Đế đó.
Cho dù bây giờ nàng chỉ là một linh hồn, không thể phát huy hết thực lực như thời kỳ toàn thịnh, nhưng với khí thế của Đế giai, hẳn sẽ không tạo thành thương tổn và áp chế đối với nàng được.
Nhưng khi ở trước đôi mắt của Lục Tiêu Nhiên ở trước mắt này, nàng cảm thấy mình thật nhỏ bé, giống như một con kiến.
“Đây... Đây là thần thông?”
Giờ khắc này, trong đầu Nguyệt Ảnh nghĩ tới một truyền thuyết trong thời đại của các nàng.
Truyền thuyết kể rằng, khi Võ Đế nhân gian lĩnh ngộ được áo nghĩa chí cao, dung hợp nối liền với võ đạo của mình, thì có thể lĩnh ngộ được thần thông trong truyền thuyết!
Thần thông, có thể giúp con người tiếp xúc tới một đẳng cấp khác, một đẳng cấp vượt xa hơn cả loài người!
Đẳng cấp kia đã không phải là loài người nữa, nó, được gọi là Thần!
Nguyệt Ảnh luôn nghĩ rằng đó chỉ là một truyền thuyết.
Bởi vì, mặc dù là ở thời đại của nàng thì thứ gặp được nhiều nhất cũng chỉ là những người ở cấp bậc Đại Đế chứ chưa bao giờ thấy người có thần thông.
Cho đến hôm nay, Nguyệt Ảnh mới biết được truyền thuyết kia là thật!
Lục Tiêu Nhiên thi triển thần thông chỉ vì đánh cắp kinh nghiệm chiến đấu của mình, làm phong phú kỹ thuật chiến đấu của hắn.
Nhưng trên thực thế, hắn thậm chí còn chưa ra tay lần nào trong suốt trận đấu này.
“Ha ha ha... Ta thật sự là nực cười đến tột cùng. Uổng ta nghĩ mình đã đủ cường đại, không ngờ rằng thế mà lại gặp phải loại người yêu nghiệt như ngươi. Ta thua cũng không oan.”
Lục Tiêu Nhiên lạnh nhạt nói:
“Được rồi, ta đã học được kha khá kinh nghiệm chiến đấu của ngươi, vì bày tỏ lòng cảm tạ với ngươi, ta sẽ cho ngươi cả chút cặn bã cũng không còn.”
“Chờ một chút.”
Ngay lúc Lục Tiêu Nhiên chuẩn bị ra tay, Nguyệt Ảnh đột nhiên lên tiếng.
Lục Tiêu Nhiên hơi nhướng mày, Nguyệt Ảnh tiện đà mở miệng nói:
“Nếu, ta nói là nếu, ta bằng lòng trở thành nô bộc của ngươi, ngươi có thể cho ta một con đường sống, đồng thời giúp ta trọng tố thân hình được không?
Ta là một vị Đại Đế, Đại Đế làm nô, hẳn là cũng xứng với ngươi chứ?”
Lục Tiêu Nhiên nâng cằm, thoáng suy tư một lát.
“Hình như cũng có lý, giữ Nữ Đế lại bên người để làm người bóp chân đấm lưng gì đó, cũng rất có mặt mũi.”
Nguyệt Ảnh vui vẻ, Lục Tiêu Nhiên lại nói tiếp:
“Ta đây hỏi ngươi một vấn đề trước, trả lời được thì ta bỏ qua cho ngươi, đồng thời giúp ngươi trọng tố thân thể. Nếu ngươi không trả lời được, ta sẽ tặng ngươi một gói nâng quan tài.”
Nguyệt Ảnh gật đầu liên tục, nói:
“Vâng vâng, ngươi hỏi.”
“Ngươi thích làm đề điền vào chỗ trống hay là làm đề tính nhẩm?”
“Hả?”
Nguyệt Ảnh lập tức trợn tròn mắt.
Cái gì là đề điền vào chỗ trống, đề tính nhẩm?
Đó là cái gì và cái gì vậy?
Nhưng không trả lời thì chết chắc.
Không còn cách nào khác, Nguyệt Ảnh cắn răng nói:
“Điền… không, tính nhẩm, đề tính nhẩm. Ta chọn đề tính nhẩm.”
“Chắc chắn chưa?”
Nguyệt Ảnh gật đầu.
“Không thay đổi?”
Nguyệt Ảnh hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn kiên trì lựa chọn như vậy, bởi vì nàng cảm thấy “chỗ trống” nhất định là bẫy, rất dễ bị lừa.
“Ta lựa chọn tính nhẩm.”
Lục Tiêu Nhiên nhếch miệng cười.
“Chúc mừng ngươi.”
Nguyệt Ảnh vui vẻ trong lòng, trả lời đúng rồi!
Sau đó, nàng nhìn thấy Lục Tiêu Nhiên lại lấy ra một cái đỉnh Đế binh.
Ngay tức khắc, Nguyệt Ảnh có cảm giác không ổn lắm trong lòng.
“Ngươi… ngươi định làm gì?”
“Đương nhiên là luyện ngươi thành Đế Hồn Đan cho các đệ tử của ta ăn, gia tăng ý cảnh võ đạo thêm một chút.”
Nguyệt Ảnh trợn tròn mắt.
“Khoan đã, không phải ngươi nói ta trả lời đúng rồi sao?”
Lục Tiêu Nhiên dùng một chân đá nàng vào Tinh Vân Vạn Khí Đỉnh.
“Ta chưa từng nói, ngươi đừng có vu oan cho ta. Chúc ngươi ra đi cũng là một câu chúc tốt đẹp.”
Nguyệt Ảnh hoàn toàn sụp đổ.
“Lục Tiêu Nhiên, đồ khốn kiếp nhà ngươi, ta sẽ giết mẹ ngươi!”
“Đồ tiên nhân súc sinh!”
“Ta nguyền rủa tổ tông mười tám đời nhà ngươi!”
“Ta…”
…
Lục Tiêu Nhiên lười để ý tới nàng, lập tức thôi thúc Tinh Vân Vạn Khí Đỉnh, luyện nàng sống sờ sờ thành Đế Hồn đan.
Không đến vài giây, âm thanh dần dần biến mất, cuối cùng không còn tung tích.
Đế Hồn Đan là đan dược Đế giai trung phẩm, quý giá ngang với Đế Tủy Đan.
Nói cho cùng thì cốt tủy của Đại Đế thiếu thốn, linh hồn của Đại Đế cũng ít ỏi.
Phải tốn mất một ngày một đêm Lục Tiêu Nhiên mới luyện chế Đế Hồn Đan thành công, đáng tiếc chỉ được có ba viên, còn không nhiều bằng Đế tủy của Phần Thiên Đại Đế lần trước.
“Nữ nhân này thật ít nước.”
Lục Tiêu Nhiên không nhịn nổi bực mình chửi một câu.
Thật ra cũng không trách được Nguyệt Ảnh, linh hồn của nàng vốn đã là tàn hồn, lại bị Lục Tiêu Nhiên đánh thành tàn hơn nữa, chưa kể chính nàng còn thiêu đốt linh hồn chi lực để chiến đấu, Đế hồn chẳng còn thừa lại bao nhiêu.
Cho nên mới dẫn đến việc cuối cùng Lục Tiêu Nhiên chỉ luyện được mỗi ba viên.
Tuy vậy cũng được rồi, đồ được dâng tận miệng, kiếm lời không lỗ được.
Hơn nữa hắn còn thu được hai thanh Đế Binh loại chiến đao, Ngân Nguyệt loan đao.
Hôm nay giá cổ phiếu kiếm ổn một món lời nhỏ, sướng vô cùng.