Đế Hồn Đan nhảy múa trong lò đan, muốn thoát khỏi sự khống chế của Tinh Vân Vạn Khí Đỉnh, nhưng chỉ tốn công vô ích.
Tinh Vân Vạn Khí Đỉnh là cấp bậc Đế binh, sao có thể để mấy viên đan dược tầm thường thoát khỏi khống chế?
Sau khi thu gom đan dược vào bình sứ nhỏ, bố trí trận pháp phong ấn kỹ lưỡng, Lục Tiêu Nhiên mới rời khỏi Sơn Hà Xã Tắc Đồ, bắt đầu suy nghĩ bước hành động kế tiếp.
“Một tháng sau chính là lúc cấm địa Hoang Cổ mở ra, đến lúc đó giết Lâm Phi là chuyện buộc phải làm.
Theo lý thuyết, Lâm Phi mới là khí vận chi tử, Nguyệt Ảnh chỉ có thể làm nguồn năng lượng dự bị che giấu của hắn, mà không phải chiến lực chủ yếu.
Trước mắt, thủ đoạn của Lâm Phi đã không tệ, chiến đấu vượt cấp dễ như trở bàn tay, phỏng chừng còn giữ lại một chiêu, có thể vượt vài đại cảnh giới mà giết người trong giây lát.
Một chiêu này không chừng chính là chuẩn bị cho vai ác ta đây, ta nhất định không thể đối đầu trực diện với hắn.
Một khi đã như vậy thì dùng lại kế cũ với Tiêu Bắc đi, bình mới rượu cũ, miễn có hiệu quả là được.
Nhưng còn có một vấn đề lớn, Tiêu Bắc là Đại Đế sống lại, nhà vô địch vùng lên, đơn thương độc mã. Loại có lão gia gia như Lâm Phi, các mối quan hệ của hắn tương đối đáng sợ, không biết chừng lại có tình nhân là lão đại vô song nào đó, hoặc là một vị tiền bối trong hoàng tộc sẽ nhìn trúng hắn, cứ cho là không nhìn trúng, có liếm cẩu Nhữ Dương kia ở đó thì sau này tuyệt đối sẽ chọc phải hoàng tộc.”
Vấn đề này vẫn luôn là chuyện mà Lục Tiêu Nhiên khá để ý.
Bây giờ mà đối địch với hoàng tộc thì có khác gì tự tìm phiền phức cho bản thân?
Trước tiên, không bàn đến việc bản thân có đánh thắng nổi hay không, dù đánh thắng được, diệt hoàng tộc, nhưng sau này thì sao? Nếu các hoàng triều khác cùng nhau gây khó dễ, tất cả đều tới tìm mình kiếm chuyện, bản thân có ba đầu sáu tay cũng không cản được!
Chuyện này khiến Lục Tiêu Nhiên rất đau đầu.
“Đáng thương ta không phải vai chính, uổng công có bề ngoài anh tuấn, lại không thể khiến người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe thấy xe nổ bánh. Không có cách nào hấp dẫn một đám liếm cẩu. Nếu có mấy đại lão Hoàng cảnh của hoàng tộc tới ủng hộ cho ta thì không cần phải nhức trứng thế này.”
Khoan đã, Lục Tiêu Nhiên đột nhiên nheo mắt.
“Nếu không có liếm cẩu, vậy tại sao… không tự tạo ra vài tên liếm cẩu?”
Không có thì tự thân vận động, sản xuất vĩnh viễn là yếu tố quan trọng nhất để thúc đẩy xã hội phát triển.
Lục Tiêu Nhiên cũng hết cách rồi. Chỉ dựa vào mấy đồ đệ của mình mà muốn cẩu ở đó, tu luyện đến Đại Đế, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Loại khí vận chi tử như Tiêu Bắc, Lâm Phi có tốc độ tu luyện mau hơn bọn họ nhiều, chờ bọn họ tu luyện đến Đại Đế, không biết chừng người ta đã thành thần luôn rồi.
Chạy đua với kẻ bật hack là một lựa chọn ngu ngốc.
Nhất định phải hạ độc thủ, giải quyết nhanh.
Nhưng đồ đệ của hắn thì còn được, mỗi người đều có tư chất Đại Đế, hơn nữa còn có công pháp và đan dược của mình, cho nên tiến bộ rất nhanh.
Vấn đề khác nữa là đồ đệ của mình sẽ không phản bội lại mình, những người khác thì chưa chắc.
Người có tinh thần phản nghịch không nhất định là vai chính, cũng có khả năng là vai ác hay người qua đường.
Mình còn phải nghĩ ra một biện pháp, ví dụ như loại phương pháp dùng tinh thần khống chế, nắm giữ chặt chẽ bọn họ trong lòng bàn tay.
Tam Nhất Chân Đồng đã hấp thu Huyễn Tâm Vô Ngân và Chân Ý Vô Giải chắc hẳn có thể làm được chuyện này.
Thứ nhất, đến cả linh hồn Đại Đế như Nguyệt Ảnh cũng không thể nhìn thấu huyễn thuật của Tam Nhất Chân Đồng mà trúng chiêu.
Thứ hai, Tam Nhất Chân Đồng có thể sáng tạo ký ức vĩnh cửu, không thể thay đổi.
Lợi dụng tốt hai điểm này, thu một vài đại lão chắc hẳn không có vấn đề gì.
Ví dụ như… Tử Ninh Vương chẳng hạn.
Lục Tiêu Nhiên cảm thấy biện pháp này không tệ chút nào, dù sao chỉ cần mình không làm hại hắn thì không quá có lỗi với Cơ Vô Hà.
Mặt khác, còn có một điểm, thế lực nhiều, nhất định phải có người đứng lên trước để trao đổi và thực hiện kế hoạch của mình.
Nếu không … nâng đỡ Cơ Vô Hà làm nữ hoàng?
Lục Tiêu Nhiên lắc đầu.
Cơ Vô Hà làm nữ hoàng thì không thể tu luyện được, mình sẽ ít đi một cây rau hẹ có thể nhanh chóng trưởng thành.
Hơn nữa, sau này Cơ Vô Hà cần tham chiến đối phó với mấy khí vận chi tử khác, làm nữ hoàng thì không phải tự nhiên thiếu mất một phần chiến lực sao?
Ngay lúc này, đột nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên ngoài cửa phòng Lục Tiêu Nhiên.
“Lục tiền bối, ngươi có bên trong không? Chỗ ta có chút rượu ngon do Phong Vân môn tiến cống, bổ tinh ích khí, hoạt huyết hóa ứ, còn có thể tăng cường dương lực, đưa tới cho ngài nếm thử.”
Lục Tiêu Nhiên ngẩn ra, chợt nheo mắt lại, khóe miệng hơi cong.
Người này không phải tự đưa tới cửa rồi sao?
Đều là hoàng tộc Đại Chu, nếu quyết liệt với hoàng cung đương đại cũng không đến mức quá chia cắt Đại Chu, còn có thể thu nạp một số cao thủ của Hoàng tộc.
Ngoài ra người này có hay không cũng được, lại không cần thường xuyên dẫn theo bên người.
Quan trọng nhất là tu vi của hắn thấp, ra tay dễ thành công, cũng dễ điều khiển, hàng đẹp giá rẻ.
“Vào đi, cửa không khóa.”
Ngay sau đó, Cơ Vô Tâm liền mang theo hai ấm rượu linh khí đi vào phòng của Lục Tiêu Nhiên.
“Tiền…”
Cơ Vô Tâm vừa muốn nói điều gì đó, mắt của hắn đã chạm phải ánh mắt của Lục Tiêu Nhiên.