favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 171: Đi thôi, quả cầu Pokemon chính là ngươi đó.

Chương 171: Đi thôi, quả cầu Pokemon chính là ngươi đó.

Trong khoảnh khắc đó, linh hồn của hắn đều trở nên trống rỗng, toàn bộ ý thức đều bị Lục Tiêu Nhiên khống chế.

Một dòng ký ức chưa từng có bỗng tràn ngập trong tâm trí của hắn.

“Ta… là người quan trọng nhất trong cuộc đời của ngươi…”

Hai người giằng co không đến ba giây, Cơ Vô Tâm thở dốc một tiếng rồi ngã quỵ xuống đất, hai mắt đỏ ửng, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

“Phụ thân! Hài nhi tìm ngươi rất vất vả! Nhiều năm nay, hài nhi luôn ẩn nấp ở Tử Ninh vương phủ, không lúc nào là không nhớ đến ngươi!”

Lục Tiêu Nhiên: “?”

Lục Tiêu Nhiên chỉ là nhập ký ức vào cho Cơ Vô Tâm, mình là một người quan trọng đã thất lạc trước đây rất lâu của hắn, không ngờ Cơ Vô Tâm lại tự mình động bổ sung chi tiết, thậm chí còn xem Lục Tiêu Nhiên như người cha ruột đã bỏ quên hắn ở Tử Ninh vương phủ!

Được rồi, làm lại một lần nữa, định hướng rõ ký ức cho hắn.

“Ta không làm phụ thân của ngươi được, ra ngoài đi, lúc nãy không có chuyện gì xảy ra cả.”

“Vâng.”

Cơ Vô Tâm ngơ ngác bước ra khỏi cửa phòng của Lục Tiêu Nhiên, một lúc sau, bên ngoài lại một lần nữa vang lên giọng nói của hắn.

“Lục tiền bối, ngươi có ở đây không? Ta có một vài bình rượu ngon do Phong Vân Môn cống nạp, bổ tinh lợi khí, hoạt huyết hóa ứ, còn có thể tăng cường dương lực, muốn mang đến cho ngươi thử.”

“Vào đi, cửa không khóa.”

Cơ Vô Tâm đẩy cửa bước vào, hắn bất ngờ sửng sốt khi thấy hai ấm rượu linh khí nằm trên mặt đất.

“Ơ? Tiền bối, sao chỗ của ngươi lại có rượu linh khí do Phong Vân Môn tiến cống thế?”

Hắn lại cúi đầu nhìn xuống bàn tay của mình, lập tức không nhịn được mà thốt lên.

“Ơ? Rượu của ta đâu? Rượu linh khí ta mang theo sao không thấy nữa? Tiền bối, ta quay về lấy cho ngươi hai hũ nữa.”

Vừa dứt lời, Cơ Vô Tâm chạy đi thật nhanh.

Lục Tiêu Nhiên: “…”

“Bỏ đi, đầu óc của tên Cơ Vô Tâm này xem ra không được thông minh lắm.”

Lúc đầu chính là do hắn ngu ngốc hết chỗ chê muốn thử trận pháp của mình, kết quả lại bị nổ trọng thương, phải hơn một tháng vết thương mới hồi phục.

Nếu đẩy hắn ra ngoài, chẳng khác nào thêm cho mình một đồng đội heo.

Theo lẽ thường, thuộc hạ của những nhân vật phản diện giống như bản thân mình thì nhất định phải lựa chọn kỹ lưỡng, nếu không cẩn thận sẽ gặp phải một tên đầu heo. Tên đầu heo này sẽ điên cuồng cung cấp kinh nghiệm cho khí vận chi tử, tặng trang bị cho đến khi đối phương mập đến nỗi không thể đánh bại nổi.

Rất có khả năng Cơ Vô Tâm chính là loại này, không thể lựa chọn hắn.

Lục Tiêu Nhiên có vài phần bất đắc dĩ, đi ra khỏi biệt viện của mình, thậm chí là ra khỏi sân nhỏ của quận chúa Cơ Vô Hà.

“Trước đó ta luôn tu luyện ở Thiên Ma Tông, chưa bao giờ ra khỏi núi, nhân mạch căn bản cũng không có, không hiểu rõ những người khác, muốn tìm một con rối cũng không thể tìm được người thích hợp.”

Đang rầu rĩ, trong vô thức Lục Tiêu Nhiên đã đi đến sàn diễn võ của Vương Phủ.

Công kích giữa các võ giả, nhẹ thì vỡ bia nứt đá, nặng thì dời núi lấp biển. Vì vậy, để tránh việc các công trình bị phá hủy, một số đại thế gia sẽ sử dụng trận pháp đặc biệt để tạo nên một sàn diễn võ.

Bằng cách này, họ có thể giảm bớt thiệt hại, vừa có thể đạt được mục đích tu luyện.

Lúc đó đã gần giữa trưa, hầu hết mọi người đều đang nghỉ ngơi, nhưng trên sàn diễn võ vẫn có một bóng dáng đang tu luyện dưới ánh mặt trời chói chang.

Xem cốt linh, hắn khoảng ngoài ba mươi, dáng dấp có phần giống với Cơ Vô Tâm.

Nhưng xét về tu vi lại mạnh hơn Cơ Vô Tâm rất nhiều, tu vi của hắn đã đạt đến Sơn Hải Cảnh cửu trọng.

Cơ thể rắn chắc bị phơi thành màu rám nắng sáng bóng dưới ánh nắng mặt trời.

“Tư chất của tiểu tử này không tệ, công pháp tu luyện chỉ là Thánh giai trung phẩm, nhưng có thể đạt đến Sơn Hải Cảnh cửu trọng ở độ tuổi này quả thật là không tệ, đại khái thấp hơn Ly Ca một bậc. Nên được đánh giá ở cấp độ A.”

Dường như nghe thấy có người đang nói chuyện, đối phương ngừng tu luyện, rồi nhìn thấy Lục Tiêu Nhiên. Hắn không khỏi kinh ngạc, sau đó đi đến, chắp tay với Lục Tiêu Nhiên và nói:

“Vãn bối Cơ Vô Thương bái kiến tiền bối.”

“Ngươi biết ta?”

Cơ Vô Thương lắc đầu

“Vãn bối chưa từng gặp tiền bối, nhưng trên người tiền bối có hơi thở của muội muội ta, chắc hẳn đi ra từ biệt viện của muội muội ta. Hơn nữa, tiền bối lại có khí chất điềm đạm tự nhiên, thoát phàm siêu tục, cho nên vãn bối dám khẳng định, tiền bối là sư tôn của Vô Hà.”

Mắt Lục Tiêu Nhiên sáng lên.

Tiểu tử này... Rất có tiền đồ, đầu óc rất thông minh.

Nhưng chỉ dựa vào điểm này vẫn không đủ để làm thuộc hạ của hắn.

Mình vẫn nên thử một chút.

Vì vậy, Lục Tiêu Nhiên đặt tay sau lưng, lạnh lùng cười:

“Không sai, ta chính là sư tôn của Vô Hà. Ngươi là vị vương tử thứ mấy?”

“Vãn bối là đại vương tử của Tử Ninh vương phủ.”

“Hóa ra là trưởng tử của Tử Ninh Vương. Thân phận của ngươi cao quý như vậy, giữa buổi trưa nắng, sao lại ở đây tu luyện một mình? Không nghỉ ngơi một chút sao?”

Cơ Vô Thương lại nói:

“Vãn bối là trưởng tử của vương phủ, không thể lười biếng như người khác được.”

Dừng lại một lúc, hắn lại nói:

“Hơn nữa, vãn bối gặp phải trở ngại trong quá trình tu luyện, nên cần phải nỗ lực hơn nữa.”

Trong mắt Lục Tiêu Nhiên lộ lên vẻ tán thưởng.

Tốt, rất tốt.

Vừa có đầu óc, vừa nỗ lực, chắc chắn sẽ không giống những tên đầu heo kia.

Nghĩ như vậy, Lục Tiêu Nhiên tiếp tục nói:

“Ta vừa mới xem một chút, công pháp của ngươi là công pháp Ngũ Hành, Ngũ Hành tương sinh tương khắc, ứng đối thể nội ngũ tạng. Thuận thế tu luyện, có thể đạt được tương sinh, ngươi đã tu luyện tương sinh đến trình độ cao nhất, nhưng lại không luyện được tương khắc, chỉ có thể hợp, không thể phân. Chỉ có luyện hóa toàn bộ, điều chỉnh phân hợp tùy ý, mới có thể tiến thêm một bước.”

Ánh mắt Cơ Vô Thương khẽ động. Suy nghĩ một lát, hắn lập tức diễn luyện lại công pháp của mình một lần nữa.

Chương trướcChương tiếp