Chiếm quyền chủ đạo cho bản thân.
Chỉ cần Đại Chu bất diệt, hắn muốn “cẩu” thế nào thì “cẩu”, “cẩu” đến thiên hoang địa lão cũng không thành vấn đề.
Khi nhàn rỗi không có chuyện gì hắn sẽ đi săn, trừ khử hai khí vận chi tử.
Hoàn hảo!
"Đây là một viên Đế Huyết Đan, ngươi lấy về dùng, nâng cao tu vi của mình. Ta sẽ truyền dạy cho ngươi một bộ công pháp Đế giai, Chiến Thần Quyết, ngươi cầm đi tu luyện. Tháng sau chính là lúc cấm địa Hoang Cổ bắt đầu, ngươi phải thể hiện thật xuất sắc, để hoàng thất thừa nhận thân phận của ngươi."
"Tuân lệnh, Lục tiền bối, vãn bối sẽ khắc ghi lời dạy dỗ của ngươi, dốc hết sức tu luyện, luôn luôn sẵn sàng nghe tiền bối sai khiến."
Lục Tiêu Nhiên hài lòng gật đầu.
"Đi đi."
"Vâng."
Cơ Vô Thương mau chóng quay về nâng cao thực lực của bản thân.
Sau khi bị Lục Tiêu Nhiên khống chế, bất kỳ câu nói nào của Lục Tiêu Nhiên cũng đều là danh ngôn chí lý trong lòng hắn, là mệnh lệnh mà hắn phải dốc sức hoàn thành.
Sau khi hắn rời đi, ánh mắt của Lục Tiêu Nhiên nhìn về phía Thiên lao.
Vừa rồi hắn cảm nhận được, có một lượng tà khí rất lớn tuôn ra từ phía thiên lao, không cần nói cũng biết, chắc chắn tên đó đã thoát ra rồi.
Thế nhưng, Lục Tiêu Nhiên không định tham gia cuộc vui này.
Vẫn là quy củ cũ, trời có sập xuống, cũng có người cao hơn đỡ lấy, liên quan gì tới hắn chứ?
Bây giờ hắn đã phân Đế Hồn Đan cho các đệ tử rồi.
Do Đế Hồn Đan chỉ có ba viên, cho nên Lục Tiêu Nhiên không ăn.
Lục Tiêu Nhiên không định cho Lê Trường Sinh một phần, hắn có Kiếm Hồn Thần giai, cảm ngộ của bản thân đối với võ đạo cũng không thấp, tư chất lại cao, ăn thứ này vào, tuy cũng có hiệu quả, nhưng không nhiều, tỉ suất chi phí – hiệu quả không cao.
Nếu sau này có Đế Hồn Đan nhiều rồi, mới suy nghĩ tới việc cho hắn cũng không muộn.
Cho nên, Lục Tiêu Nhiên mới đưa Đế Hồn Đan cho ba người Vân Ly Ca, Cơ Vô Hà, Phương Thiên Nguyên.
Ba người nhận được đan dược, lại khiếp sợ thêm lần nữa.
"Sư tôn quá trâu bò rồi? Không phải Đế Huyết Đan, thì là Đế Tủy Đan, bây giờ cả Đế Hồn Đan cũng có nữa, gói dịch vụ Đại Đế gần như đã đủ rồi.”
"Chắc chắn là sư tôn giết một Đại Đế, rồi lột da róc xương người ta, luyện thành đan dược."
"Chính xác, tu vi của sư tôn tất nhiên đã vượt hơn hẳn Đại Đế."
Cơ Vô Hà lặng lẽ lấy ta cuốn sổ nhỏ của mình.
" Lịch Đại Chu, ngày 14 tháng 5 năm 2021, trời âm u có mưa nhẹ. Sư tôn giết chết một vị Đại Đế, lột da róc xương hắn, luyện chế ra Đế Huyết Đan, Đế Tủy Đan, và Đế Hồn Đan."
"Theo tình báo ngày hôm nay, có thể suy đoán, Đế Huyết Đan mà sư tôn mang ra trước đây cũng là do hắn săn giết Đại Đế để luyện đan mà có được. Ước tính cẩn thận, sư tôn không chỉ giết hai vị Đại Đế."
"Sư tôn không bị thương, bước đầu suy đoán, thực lực của sư tôn đủ để trấn áp được một vị Đại Đế."
"Sư tôn, có thể đã vượt quá cảnh giới đỉnh phong trong truyền thuyết võ đạo rồi."
Lục Tiêu Nhiên đương nhiên không biết, các đệ tử, ai cũng có khả năng nói nhảm như vậy. Sau khi hắn đưa đan dược cho bọn họ xong thì lập tức trở về phòng làm chuyện của mình.
Đầu tiên là hai thanh Ngân Nguyệt Loan đao.
Không cần phải nhiều lời, thân là Đế binh, đều có chút tính tình.
Lục Tiêu Nhiên cũng lười nói nhiều với nó, giống như Thần Mộc Ly Hỏa Thương vậy, đánh một trận trước, đánh đến khi nó không chịu nỗi nữa, tự nhiên sẽ ngoan ngoãn nghe lời thôi.
Sau khi hoàn thành mọi việc, Lục Tiêu Nhiên mới ổn định lại tinh thần, nuốt viên Đế Tủy Đan của mình, bắt đầu tu luyện.
Đế Tủy Đan vừa mới vào trong cơ thể, một luồng sức mạnh cực lớn lập tức lan tỏa khắp kinh mạch và đan điền của Lục Tiêu Nhiên, hắn cũng rất nhanh nhạy, vận hành rất nhiều công pháp Đế gia trong cơ thể, đẩy nhanh tốc độ luyện hóa và hấp thu Đế Tủy Đan.
Đế Tủy Đan và Đế Huyết Đan không giống nhau. Tuy rằng Đế Huyết Đan cũng có thể ưu hóa cơ thể, nhưng hiệu quả ưu hóa không mạnh, đa phần là ưu hóa thân thể và máu nhiều hơn.
Nhưng Đế Tủy Đan, thì có thể ưu hóa đến tận trong xương cốt!
Tăng cường sức mạnh xương cốt.
Theo những tiếng răng rắc vang lên, Lục Tiêu Nhiên cảm thấy mật độ xương cốt của mình bắt đầu tăng lên dữ dội.
Tu vi trong người hắn cũng xuất hiện xu hướng tăng cao.
Vương cảnh thập trọng!
Vương cảnh thập trọng đại viên mãn!
Hoàng cảnh nhất trọng!
Tu vi đã được tăng ròng rã hai cảnh giới.
Nếu không phải dựa vào Đế Tủy Đan, cho dù Lục Tiêu Nhiên không ngừng tu luyện suốt cả ngày lẫn đêm, chí ít cũng phải mất thời gian nửa năm, mới có thể đột phá được hai tầng cảnh giới đó.
Nhưng bây giờ, hắn chỉ mất có ba ngày, không biết là rút ngắn thời gian bao nhiêu lần.
Trong giây phút mở mắt ra, không gian cả căn phòng dường như đều bị ảnh hưởng, phát ra một loạt âm thanh răng rắc răng rắc.
Thế nào là Vương?
Một người trấn giữ tám phương, trong phạm vi trăm vạn dặm, muôn người thần phục, chính là vương.
Thế nào là Hoàng?
Trong một nước, lệnh chưa đến, địch đã vong, chính là Hoàng.
Vương, có thể ép người, nhưng không thể khiến người ta tự sát.
Nhưng Hoàng thì có thể.
Như câu nói: Nhất hoàng chống vạn vương!
Đó chính là chỗ mạnh mẽ của Hoàng cảnh!
Khóe miệng Lục Tiêu Nhiên hơi cong, vừa phát ra một ý niệm, thân ảnh đã lặng lẽ xuất hiện trong sân.
Hắn không sử dụng Tam Nhất Chân Đồng, sau khi Tam Nhất Chân Đồng hấp thu Thái Hư Hỗn Độn Bộ, đã có được năng lực dịch chuyển tức thời.
Vừa rồi, hắn chỉ đơn thuần nảy sinh một ý tưởng, bóng dáng đã lập tức xuất hiện ngoài sân rồi.
"Đây là sức mạnh của Hoàng cảnh sao? Quả nhiên mạnh hơn Vương cảnh rất nhiều."
Khi ở Vương cảnh, hắn không thể làm được tâm tùy ý động, tuy cũng có thể dịch chuyển tức thời, nhưng vẫn phải vận chuyển linh khí trong cơ thể.