Một trận gió lạnh ập tới, linh hồn của Huyết Yêu Thiên Quân rùng mình một cái, lập tức tỉnh táo lại.
Hắn không dám ở lại đây thêm chút nào nữa, cũng không dám suy nghĩ nhiều, trực tiếp dùng huyết khí đã bị Lục Tiêu Nhiên làm nổ, khởi động đại trận truyền tống Điệp Huyết.
Nhưng!
Đại trận còn chưa hình thành, Lục Tiêu Nhiên lại đưa mắt nhìn sang.
Bùm--!
Linh hồn của Huyết Yêu Thiên Quân, cũng bị nổ thành bột mịn ngay tại chỗ.
Huyết Yêu Thiên Quân, môn sinh đắc lực của Hoàng Tuyền Minh Lão, cao thủ Khảm Ly Cảnh nhất trọng, lại hoàn toàn tan thành mây khói như thế này.
Vốn dĩ nếu không chọc phải Lục Tiêu Nhiên, Lục Tiêu Nhiên sẽ không thèm quan tâm đến hắn.
Không phải là sợ hắn, chỉ lười phải rước thêm phiền phức cho mình thôi.
Sống cuộc sống an nhàn, không tốt hơn sao?
Hơn nữa tên này, chẳng qua chỉ là một tên Kham Ly Cảnh nhất trọng đã bị thương, trước mắt chỉ có thể phát huy được thực lực của Phá Vọng cảnh, đối với hắn chỉ xem như con kiến, hắn thật sự lười phải ra tay với mấy con kiến như thế.
Nhưng hết lần này tới lần khác, tiểu tử này lại muốn ra tay với hắn.
Thế thì không thể tha thứ được nữa.
Hắn “cẩu” vì một cuộc sống yên bình, không muốn bại lộ thân phận.
Sợ thì không được rồi, nam nhân không thể sợ, bị người ta ức hiếp thì nhất định phải làm về.
Đây mới gọi là nam nhân chứ!
Nhưng còn có một phiền phức nho nhỏ.
Bởi vì lúc này đại trận đó đã hình thành rồi.
Lục Tiêu Nhiên hơi nhướng mày, có đôi chút không vui.
Tuy Huyết Yêu Thiên Quân đã bị hắn cho nổ tan tành mây khói, ngay cả chút cặn bã cũng không chừa lại, nhưng Lục Tiêu Nhiên không biết, trận pháp đối diện có người hay không.
Nếu đối phương men theo trận pháp này tìm tới đây, khó tránh khỏi sẽ phát hiện ra hắn.
Không an toàn.
Phải tiêu diệt tất cả những nhân tố không an toàn!
Nghĩ đến đây, trước tiên Lục Tiêu Nhiên dùng trận pháp che đậy tiểu viện của mình, để tránh có người phát hiện ra hơi thở của hắn bị tiết lộ.
Sau đó, Lục Tiêu Nhiên lập tức rút ra Hỗn Độn Chiến Thần Thương, toàn lực vận chuyển Hỗn Nguyên Đế Kinh, một thương vung xuống, bắn ra một đường thương vượt xa ngàn dặm!
Mũi thương lấy tư thế không thể ngăn cản, trực tiếp lao thẳng vào hành lang đại trận truyền tống Điệp Huyết.
Nếu trực tiếp tấn công đại trận, một chiêu chắc chắn có thể triệt tiêu đại trận này.
Tuy nhiên, hành lang dịch chuyển thời không đã hình thành, Lục Tiêu Nhiên sợ đối phương phát hiện rồi tìm tới dọc theo lỗ hổng, cho nên không trực tiếp tấn công đại trận, mà công kích hành lang thời không của nó.
Lục Tiêu Nhiên muốn khiến đối phương không có cơ hội tìm tới đây.
"Một chiêu không được, thì nhiều thêm mấy chiêu."
Nghĩ đến đây, Lục Tiêu Nhiên lại liên tục đâm thêm trăm nhát về phía hành lang thời không của đại trận truyền tống đó.
Ầm ầm ầm…
Tu vi Hoàng cảnh, cộng thêm Đế binh cực phẩm và công pháp Đế giai, có thể tưởng tượng được uy lực mạnh mẽ đến mức nào.
Hành lang thời không cũng không thể chịu đựng nổi, bắt đầu nứt ra.
Nhìn thấy cảnh này, Lục Tiêu Nhiên vẫn chưa yên tâm lắm.
Huyết Yêu Thiên Quân muốn lợi dụng trận pháp để dịch chuyển mình đến bên cạnh Hoàng Tuyền Minh Lão, Hoàng Tuyền Minh Lão có tu vi rất mạnh, không biết là cường giả Vương cảnh hay là Hoàng cảnh.
Nếu chiêu này của hắn đơn thuần vượt qua truyền tống trận, chắc chắn tiêu hao không nhiều.
Nhưng mục đích chủ yếu của Lục Tiêu Nhiên chính là phá hoại thời không chi lực, tiêu hao cực lớn ở đây, cộng thêm đòn tấn công ở cự ly siêu xa, khi ra khỏi truyền tống trận đã không còn hiệu quả đỉnh cao như lúc mới xuất chiêu.
Tóm lại, đòn tấn công đến phía đối diện đã không còn đủ mạnh nữa, nhìn chiều dài của hành lang này, ước chừng lực độ tấn công còn lại chắc chỉ khoảng Vương cảnh nhất trọng.
Nếu đối phương lại né được mấy chiêu đó thì sao?
Không được, vẫn cần phải thêm vài thứ mới được.
Thấy hành lang thời không sắp sụp đổ, trận pháp cũng lúc ẩn lúc hiện, Lục Tiêu Nhiên lập tức thi triển Tam Nhất Chân Đồng, phóng thích chân ý và Huyền Tâm Vô Ngân, hình thành từng ngọn lửa không thiêu rụi được kẻ địch thì sẽ không thể dập tắt, men theo hành lang thời không, lan qua phía đó.
"Ngay cả ngọn lửa vĩnh hằng bất diệt cũng truyền qua đó rồi. Lần này, chắc an toàn hơn rồi nhỉ?"
Khóe môi Lục Tiêu Nhiên cong lên, cây thương trong tay xoẹt qua trận pháp, xóa bỏ tất cả dấu vết.
Sau đó, hắn thu Chiến Thần Thương lại, rút trận pháp, vươn vai ưỡn ngực đi về.
"Ngọn lửa vĩnh hằng bất diệt đó nghe thì có vẻ hơi ngượng, hơn nữa cũng chẳng có phong cách, xem ra phải nghĩ cái tên khác hay hơn. Nhưng mà ta không giỏi khoản đặt tên, hơi đau đầu nhỉ."
...
Mặt khác, bên ngoài Hoàng thành, trong một ngọn núi lớn, tà khí ngút trời.
Vô số tà tu của Ma Môn đều tụ tập ở đây, dường như đang chờ đợi gì đó.
Không lâu sau, một đám mây đen cực kỳ khổng lồ bay tới rất nhanh từ phía Hoàng thành, rơi vào trong sơn cốc.
Nhìn thấy đám mây đen này giáng xuống, đám tà tu khắp ngọn núi lập tức đứng dậy hô lên:
"Chúc mừng Minh Lão thoát khỏi Hoàng thành."
"Ha ha ha... Lần này ta có thể thoát khỏi Hoàng Thành là nhờ có các vị dốc hết sức phối hợp, chạy tán loạn khắp nơi, khiến Hoàng thành không lòng dạ nào nhắm tới lão phu, lão phu mới có cơ hội thoát khỏi đó."
"Minh Lão khách sáo rồi, chúng ta đều được ngài đưa ra ngoài, đương nhiên phải san sẻ cho Minh Lão chứ."
Nhìn đám tà tu khắp núi, Hoàng Tuyền Minh Lão hài lòng gật đầu.
Đám người này vốn là hạng tam giáo cửu lưu, có nhân sĩ chính phái, cũng có người trong Ma Môn.
Nhưng bây giờ đã bị tà khí của hắn ảnh hưởng, nên chỉ trung thành với hắn thôi.
Sau trận chiến này, hắn không chỉ náo loạn Hoàng thành, mà còn gây rắc rối không nhỏ cho Đại Chu.
Đồng thời, hắn còn phá hoại Thiên lao, dẫn theo nhiều thủ hạ như thế.
Trong số đó, có không ít tu sĩ có tu vi rất cao.
Bị tà khí cảm nhiễm, sau khi nhập ma, tốc độ tu luyện của bọn họ sẽ càng nhanh.