Lần này, đám tà tu thoát ra khỏi Thiên lao rất nhiều, nhưng đã tổn thất hơn phân nửa trong Hoàng thành. Suy cho cùng trong Hoàng thành, cao thủ nhiều vô kể.
Dù là như thế, do số người quá đông, một nửa đã trốn thoát khỏi Hoàng thành, cũng có hơn mấy chục nghìn người.
Tuy nhiên sau trận chiến này, mười phần đã không còn đến một phần, trong chớp mắt chỉ còn lại vỏn vẹn mấy ngàn người.
Trong thế giới huyền huyễn mà con người như sâu như kiến này, chút binh lực ít ỏi này còn chưa đủ nhét kẽ răng cho một trận chiến lớn.
Hơn nữa, trong số bọn họ còn có một số người tương đối cảnh giác, kịp thời tránh đi, nếu không có thể giữ lại một ngàn người cũng coi như không tệ rồi.
"Huyết Yêu, sao ngươi lại phụ lão phu? Tại sao?"
Hoàng Tuyền Minh Lão nhìn lên trời thở dài, hai mắt nổi lên từng đường tơ máu đỏ ngầu.
Hắn vẫn chưa rõ tình tình, lúc này chỉ nghĩ rằng đồ đệ mà mình thương yêu nhất đã phản bội mình mà cảm thấy vô cùng đau lòng.
Mọi người vội vàng khuyên giải, nói:
"Minh Lão, Huyết Yêu Thiên Quân không có nhân tính, không có tình nghĩa, ngày nào đó để chúng ta gặp được, nhất định sẽ chém hắn thành muôn mảnh, báo thù rửa hận cho Minh Lão."
"Minh Lão bớt giận, thân thể của ngươi quan trọng hơn. Bây giờ ngươi là người đáng tin cậy nhất của bọn ta, người tuyệt đối không thể tức giận đến váng đầu."
Lời khuyên giải của mọi người cuối cùng cũng khiến bàn tay đang siết chặt của Hoàng Tuyền Minh Lão buông lỏng.
Đúng vậy, bị phản bội khiến người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng bây giờ hắn cũng đâu còn cách nào.
Người phải nhìn về phía trước, không được cứ nhìn phía sau.
Hắn phung phí tinh lực bảy trăm năm, cuối cùng mới thoát khỏi Thiên lao, hà tất gì phải vì một tên nhóc con phản bội mà dừng lại không tiến chứ?
Việc cấp bách trước mắt chính là mau chóng quay về Ma Môn, tụ hợp với Ma Tôn.
"Thôi! Đại sự quan trọng hơn, các người nói đúng, lão phu không nên tức giận làm gì."
Nhưng!
Đúng lúc này, bất ngờ lại xảy ra.
Trận pháp truyền tốn đó đã bắt đầu chập chờn, sắp tắt.
Mà ai ngờ được, một ngọn lửa màu vàng nhạt lại đột nhiên phóng ra từ trong đó, cháy lan lên thân mấy người đó.
Mọi người bỗng chốc sững sờ, bắt đầu tức giận mắng.
"Hoàng tộc Đại Chu lại làm cái quỷ gì nữa? Còn phóng hỏa sao, là muốn thiêu rụi thi thể của chúng ta thành tro à?"
"Đáng tiếc, chúng ta vẫn còn sống, ngọn lửa này, chỉ là trò vặt vãnh, trong chớp mắt là dập tắt."
"Hoàng thất Đại Chu chỉ biết cố tình mê hoặc."
Trong lúc nói chuyện, có không ít người đã chuẩn bị sử dụng linh khí trong cơ thể để dập tắt ngọn lửa.
Một lúc sau, có người không nhịn được kêu lên kinh ngạc lần nữa.
"Không hay rồi! Ngọn lửa này... ngọn lửa này không thể dập tắt được!"
"Cái gì?"
Mấy người còn lại đột nhiên biến sắc, bắt đầu trở nên nghiêm túc.
Ngay sau đó, không chỉ có một người phát hiện ra vấn đề.
"Ngọn lửa này thật sự không thể dập tắt, Minh Lão, chúng ta phải làm sao?"
"Minh Lão, cứu mạng, ta còn chưa muốn chết!"
Đám tà tu bắt đầu hoảng sợ, bởi vì uy lực của ngọn lửa này đã bắt đầu bùng phát, thân xác của bọn họ, thậm chí là linh hồn đều bắt đầu bị thiêu đốt.
"A! Cứu mạng."
Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp, thế lửa càng lúc càng mạnh, nuốt chửng các tu sĩ, hoàn toàn không cho họ một cơ hội sống sót.
Gần một nửa tu sĩ đều ở trong biển lửa, vô cùng đau đớn, sau đó tận mắt nhìn chính mình bị ngọn lửa thiêu thành tro bụi.
Loại sợ hãi cùng tuyệt vọng này khiến người ta khiếp đảm, như không thể được nhìn thấy tia hy vọng.
"Minh ... Minh Lão, chúng ta phải làm sao?"
"Hoảng cái gì?"
Hoàng Tuyền Minh Lão mang vẻ mặt u ám nhìn thuộc hạ lại mất đi một nửa, suýt nữa hộc ra máu vì tức giận.
Điều khiến hắn càng tức giận hơn chính là đũng quần của hắn cũng dính một ngọn lửa kỳ quái đó.
"Tám mươi tuổi lão phu đã theo Ma Tôn đại nhân vào nam ra bắc, có gì mà chưa từng gặp? Chỉ là một đốm lửa nhỏ, cũng muốn hù dọa lão phu? Đúng là tức cười! Xem Thôn Thiên Ma Công của ta đây! Hây!"
Thôn Thiên Ma Công chính là công pháp tuyệt thế Thánh giai thượng phẩm của Ma Môn, do Ma Tôn đại nhân thân truyền.
Ỷ vào uy lực của nó mà Hoàng Tuyền Minh Lão mới có thể trở thành cao thủ có một không hai trong Ma Môn, đồng thời vang danh khắp Đại Chu.
Vận chuyển linh khí trong cơ thể, kích hoạt Thôn Thiên Ma Công, Hoàng Tuyền Minh Lão muốn dùng tư thế cường giả đè bẹp, nuốt chửng ngọn lửa kỳ dị đó, để nó không thể làm hại bản thân.
Tuy nhiên, một lát sau, ngọn lửa không những không yếu đi mà còn có chiều hướng lan rộng.
"Minh Lão, nó... nó lớn hơn rồi!"
"Câm miệng!"
Hoàng Tuyền Minh Lão tức giận hét lên, nâng cao sức mạnh, thi triển Thôn Thiên Ma Công đến cực hạn.
"Thôn Thiên Ma Công, nuốt cho ta! Hây!"
Sau một tiếng ra lệnh, linh khí xung quanh dường như bị hố đen hấp thu, điên cuồng dâng trào về phía Hoàng Tuyền Minh Lão.
Thậm chí ngay cả tà tu đứng xung quanh Hoàng Tuyền Minh Lão đều cảm thấy khí huyết trong cơ thể mình không ngừng sôi trào, như muốn thoát ly khỏi cơ thế, trở thành chất dinh dưỡng cho Hoàng Tuyền Minh Lão.
Nhưng!
Ngọn lửa màu vàng óng kia vẫn không hề hấn gì, ngược lại còn tiếp tục lớn mạnh, bắt đầu lan khắp đùi của Hoàng Tuyền Minh Lão.
Có vẻ như nó không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ sức mạnh nào, chỉ là muốn biến vật sống nó dính lên thành tro bụi.
Đám tà tu run lẩy bẩy, đối kháng lực lượng giữa những cường giả như thế này căn bản không phải là chuyện bọn họ có thể tưởng tượng được.
Nhìn sắc mặt Minh Lão càng lúc càng khó coi, mọi người cố nén sự sợ hãi trong lòng, khuyên giải:
"Minh Lão... chi bằng... cắt bỏ nó đi, cháy hết rồi."
Khuôn mặt già nua của Hoàng Tuyền Minh Lão run lên vì sợ.