Nói thẳng ra, hắn không phải không muốn cắt, mà là không thể cắt.
Ngọn lửa này rất kỳ lạ, nó không chỉ đốt cháy da thịt, mà còn đốt cháy linh hồn.
Nói cách khác, nếu hắn cắt đi, thì ngay cả linh hồn ở nơi đó, cũng sẽ bị cắt đi.
Nếu chỉ đơn giản là hai lạng thịt, lợi dụng thiên tài địa bảo cũng có thể mọc ra được.
Nhưng nếu linh hồn mất đi một chút, cho dù thịt có mọc lại, linh hồn thiếu mất cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng gì, như thế thật sự đã không còn.
Trừ phi tu vi đạt đến Đại Đế, mới có cách tìm ra bí pháp phục hồi linh hồn.
Nhưng thành đế là chuyện khó cỡ nào chứ? Có khác gì là hết cách đâu?
Hắn đường đường là thánh tông Ma Môn, một trong ba đại cao thủ đứng đầu dưới quyền của Ma Tôn, nếu không có cái đó, truyền ra ngoài, há chẳng phải khiến người trong thiên hạ chê cười sao?
Đúng lúc này, có người hét lên:
"Minh Lão, hình như nó còn lan nhanh hơn."
Hoàng Tuyền Minh Lão biến sắc, cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên, ngọn lửa đã bắt đầu lan rộng ra ngoài, hơn nữa diện tích tiếp xúc càng lớn, tốc độ lan rộng sẽ càng nhanh.
Nếu cứ tiếp tục như thế, ngay cả linh hồn của bản thân hắn cũng sẽ bị nuốt chửng hết.
"Chết tiệt, đưa đao cho ta! Mau đưa đao cho ta!"
Một tên thuộc hạ vội vàng đưa lên một thanh binh khí Thiên giai, Hoàng Tuyền Minh Lão nghiến răng, vận chuyển Thôn Thiên Ma Công trực tiếp cắt đứt bộ phận cùng linh hồn ở chỗ đó.
Ngọn lửa màu vàng mang theo thịt của hắn rơi xuống đất, thiêu đốt. Hoàng Tuyền Minh Lão không biết là đau lòng, hay đau thật mà lảo đảo lui lại hai bước.
"Minh Lão! Ngài không sao chứ?"
Hai tên thuộc hạ vội vàng bước tới đỡ hắn.
Hoàng Tuyền Minh Lão nghiến chặt răng, lạnh lùng nói:
"Ta có thể có chuyện gì chứ? Chẳng qua chỉ là chuyện một hai lạng thịt! Nam tử hán đại trượng phu, lấy thiên hạ làm mục tiêu, có vài lạng thịt, không cần cũng được!"
"Ồ!"
Mọi người lập tức lộ ra vẻ ngưỡng mộ.
"Minh Lão quả là anh hùng hào kiệt!"
"Có thể đi theo một hào kiệt như Minh Lão, đời này ta chết cũng không hối hận."
"Minh Lão, bây giờ có phải chúng ta nên mau chóng quay về Ma Môn không?"
Hoàng Tuyền Minh Lão hừ lạnh một tiếng:
"Trở về? Cứ như vậy mà về, thì chẳng phải ta sẽ bị cả Ma Môn chê cười à? Hoàng thất Đại Chu dám hãm hại ta, nếu Hoàng Tuyền Minh Lão ta không cho chúng nếm mùi lợi hại, thì mặt mũi nào mà tự xưng là một trong ba đại cao thủ hàng đầu của Ma Môn?"
"Lẽ nào Minh lão lại muốn trở về đó?"
"Đương nhiên không phải! Lão phu đâu có ngu ngốc như thế. Trong Hoàng thành có rất nhiều cao thủ, trở về không phải tự tìm phiền phức sao."
"Vậy ý Minh Lão là...?"
"Hừ! Đại Chu nhất định sẽ phái cao thủ đuổi giết lão phu. Lão phu chỉ cần ôm cây đợi thỏ, khiến Đại Chu hắn tổn hao binh tướng, có đến mà không có về."
"Nhưng binh lực của chúng ta không còn đủ để chống lại truy binh của Đại Chu."
"Sợ gì?"
Hoàng Tuyền Minh Lão cười khẩy một tiếng, nói:
"Khắp ngọn núi này đều là tu sĩ bị chém giết, oán khí, uế khí, thù hận, sát ý, huyết khí… của bọn họ đều lưu lại trong không khí. Lão phu chỉ cần bố trí một đại trận, dung nhập tất cả lực lượng đó vào trong người chúng ta, thì có thể giúp sức mạnh của chúng ta tăng vọt chỉ trong khoảng thời gian ngắn!
Binh không cần nhiều mà cần tinh nhuệ, Đại Chu hắn chưa chắc là đối thủ của chúng ta. "
Dừng một chút, ánh mắt hắn dừng lại trên ngọn lửa màu vàng khắp đồi núi này.
"Hơn nữa, đám ngu ngốc Đại Chu đó còn đưa thần hỏa lợi hại như thế đến trước mặt chúng ta. Chúng ta có thể thu thập lại những thần hỏa này, khiến bọn họ tự chuốc khổ.
Lão phu đã quan sát rồi, thần hỏa này chỉ đốt vật sống, không đốt vật chết. Lão phu dùng bí bảo thu nó lại, không ngừng cho nó ăn vật sống, duy trì mồi lửa, mồi lửa không tắt, đương nhiên có thể sử dụng vô hạn. "
Ánh mắt mọi người đều sáng lên.
"Quả nhiên không hổ là Minh Lão, quả là tài trí, hơi suy nghĩ đã có thể nghĩ ra kế sách đối phó với Đại Chu."
"Lần này ổn rồi."
Sáng sớm ba ngày sau, trời tờ mờ sáng, Lục Tiêu Nhiên vẫn đang minh tưởng, một bóng người lặng lẽ lẻn vào trong sân của hắn.
Cảm nhận được hơi thở quen thuộc, ánh mắt Lục Tiêu Nhiên khẽ động, cửa phòng lặng lẽ mở ra, linh khí của hắn hóa thành một bàn tay to lớn, túm lấy người kia vào trong phòng.
"Bái kiến Lục tiền bối."
Lục Tiêu Nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái.
"Luyện Thần cảnh tứ trọng, rất tốt, ngươi tiến bộ rất nhanh đấy."
"Nhờ có công pháp Đế giai cùng Đế Huyết Đan mà tiền bối ban cho nên hậu bối mới có thể tiến bộ trong thời gian ngắn như vậy.”
Lục Tiêu Nhiên gật đầu.
"Ngươi hiểu vậy là tốt. Đến tìm ta sớm như vậy, có chuyện gì sao?"
“Thưa tiền bối, triều đình có lệnh cho triệu tập chư vương, truy sát Hoàng Tuyền Minh Lão.”
Lục Tiêu Nhiên không khỏi hơi nhướng mày, ánh mắt chợt lóe lên.
"Hoàng Tuyền Minh Lão này lại đáng sợ như vậy sao? Khiến cho triều đình Đại Chu phải triệu tập chư vương để truy sát hắn.”
"Không chỉ có vậy, nghe nói còn có hai vị lão tổ Hoàng cảnh dẫn đầu nữa.”
Chậc.
Lục Tiêu Nhiên không khỏi hít sâu một hơi trong lòng.
Hoàng Tuyền Minh Lão này có hơi đáng sợ quá rồi? Khiến cho triều đình Đại Chu lại dùng đến cả lão tổ Hoàng Cảnh.
Đây chính là tồn tại tương đương Thái Thượng trưởng lão của Thiên Ma Tông, gần như có thể nói là nhóm người cao cấp nhất trong vương thất.
Cũng may hai ngày trước hắn vẫn luôn trốn trong phòng tu luyện, không đi ra ngoài, nếu không thì thảm rồi.
Dẫu sao bây giờ hắn cũng chỉ mới Hoàng Cảnh nhất trọng mà thôi, mà tu vi của Hoàng Tuyền Minh Lão chắc chắn là trên Hoàng Cảnh cả mấy tầng!
Lỡ như đụng phải Hoàng Tuyền Minh Lão đó, không biết chừng sẽ nảy ra một trận chiến khốc liệt, chỉ cần bản thân hắn hơi lơ là một chút là có thể bị đối phương chém chết.
Hoàng Thành quả nhiên là nơi ngọa hổ tang long, nên khiêm tốn thì vẫn hơn .