favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 181: Ai nói người già không thể có hoài bão?

Chương 181: Ai nói người già không thể có hoài bão?

Thân hình của mấy người không khỏi cứng lại, đồng tử bắt đầu giãn ra, ý thức chìm vào trống rỗng.

“Thân phận của ta, các ngươi lập tức sẽ biết.”

Lục Tiêu Nhiên mỉm cười truyền cho đám người một đoạn ký ức mà bọn họ vốn không hề có.

Sau đó, hắn chia cho mỗi người một viên Đế Huyết Đan.

Con rối phải có tác dụng mới là một con rối, nếu không chỉ là một đống rác lớn mà thôi.

...

Cùng lúc đó, ở một nơi cách hoàng đô mấy nghìn dặm, sáu vị cao thủ mặc trang phục của hoàng tộc cũng bị ngọn lửa màu vàng nhạt đốt cháy thành tro bụi ở trong tiếng gào thét phẫn nộ. Hồn phách cũng hoàn toàn tan biến.

Cách đó không xa, Minh lão mặc trường bào màu vàng ném ra một chiếc bình sứ bạch ng thượng hạng, thu ngọn lửa vàng nhạt thu vào trong đó.

Gương mặt hắn hiện lên vẻ đắc ý.

“Sáu vị cao thủ Kham Ly cảnh, trong đó tu vi thấp nhất cũng là Kham Ly cảnh ngũ trọng, lại không thể chống lại được ngọn lửa vàng nhạt này thiêu đốt trong mười mấy giây. Ngọn lửa màu vàng này quả nhiên rất lợi hại.”

Người hầu tà tu mang theo vẻ ngưỡng mộ nói:

“Chúc mừng Minh Lão, đã lấy được thần hỏa. E rằng thần hỏa này có uy lực không hề kém Thánh binh.”

“Thánh binh? Ha ha ha...”

Hoàng Tuyền Minh Lão khinh thường liếc nhìn.

“Tầm mắt của các ngươi chỉ có thể nhìn thấy Thánh binh. Ngọn lửa bậc này tuyệt đối không phải thánh binh, uy lực của nó không kém Đế binh!”

“A! Đế binh?”

Đám người trợn tròn mắt, một cỗ hàn ý từ lòng bàn chân xông đến đỉnh đầu, da đầu truyền đến từng trận tê dại.

“Minh Lão, không khoa trương như vậy chứ? Nó chỉ là một ngọn lửa mà thôi!”

Hoàng Tuyền Minh Lão liếc nhìn đám người.

“Các ngươi đã bao giờ nhìn thấy ngọn lửa có thể giết chết cao thủ Kham Ly cảnh trong nháy mắt chưa? Ngọn lửa này đã có ý thức của mình. Trừ khi là cơ thể sống hoặc thể linh hồn nó bám vào đã bị đốt cháy hoàn toàn, nếu không, nó sẽ không bao giờ tắt. “

Ngừng lại một lúc, hắn lại nói:

“Ta cũng đã may mắn được nhìn thấy uy lực của đế binh, quả thực chấn động đất trời. Tuy nhiên, uy lực của ngọn lửa này không thua kém gì Đế binh. Bởi vậy, ta dám khẳng định nó có thể so sánh với Đế cảnh.”

Sau khi được Minh Lão xác nhận lại, đám người không khỏi hoảng sợ.

Thật đáng sợ.

Ngọn lửa này lại có thể sánh bằng đế binh. Vậy người tạo ra ngọn lửa này phải mạnh mẽ đến mức nào?

E rằng lực lượng của hắn đã vượt qua cả Đại Đế trong truyền thuyết rồi?

Chẳng lẽ người tạo ra ngọn lửa này là Thần?

Hoàng Tuyền Minh Lão nhìn bình sứ trong tay mình, mắt tràn đầy cảm khái và sùng kính.

Ngọn lửa này chắc chắn là thần hoả!

Người sáng tạo ra nó cũng chắc chắn là một vị Thần!

Tu vi của hắn đã là Hoàng cảnh ngũ trọng.

Bởi vì ở tầng thấp nhất của thiên lao trong thời gian dài, bị trận pháp ăn mòn đủ, nên hiện tại hắn chỉ có thể phát huy ra thực lực Hoàng cảnh nhất trọng.

Nếu đổi lại là trước đây, hắn không biết đã sớm trốn đi đâu, nhanh chóng chữa thương, khôi phục thực lực đỉnh cao.

Tuy nhiên, sau khi sở hữu ngọn lửa này, Hoàng Tuyền Minh Lão đã có thêm phần tự tin.

Hắn không cần phải trốn nữa!

Hắn muốn giết tất cả những truy binh do hoàng thành cử đến, lợi dụng huyết khí của bọn họ để củng cố tu vi của mình.

Tất nhiên, không phải dựa vào thực lực của hắn, mà là ngọn lửa bí ẩn bá đạo này.

Chờ cho đến khi tinh luyện đủ lượng huyết khí của cường giả hoàng tộc để khôi phục thực lực đỉnh cao, rồi sẽ quay trở lại Ma Môn.

Đến lúc đó, có lẽ, thứ mà hắn theo đuổi không còn là người đứng đầu dưới quyền của Ma Tôn nữa.

Có lẽ... hắn nên thử ngồi ngang hàng với Ma Tôn đại nhân.

Hoặc... liên hôn với Ma Tôn đại nhân, cùng cai quản Ma Môn.

Nếu là trước đây, hắn tuyệt đối sẽ không dám nghĩ tới những chuyện như vậy.

Bởi vì thực lực của hắn và Ma tôn có sự khác biệt rất lớn, khoảng cách như khe sâu.

Hắn sùng bái Ma Tôn, nhưng cũng kính sợ Ma Tôn.

Hắn coi việc phục tùng Ma Tôn là niềm vinh dự.

Nhưng giờ đây, ngọn lửa vàng kim này đã truyền cho hắn dũng khí và sự tự tin, khiến hắn cảm thấy bản thân dường như là người không gì không thể làm được.

Hắn giống như một kẻ si tình, vuốt ve chiếc bình sứ ngọc bích màu trắng, trong mắt tràn ngập ánh sáng dịu dàng.

Lần này, hắn mất đi không biết bao nhiêu thuộc hạ, bị đồ đệ phản bội, không ngờ lại chuyển hoạ thành phúc.

Hoàng Tuyền Minh Lão cảm thấy bây giờ bản thân là người hạnh phúc nhất trên đời.

“Minh Lão, ngọn lửa này mạnh mẽ như vậy. Hay là ngài hãy đặt cho nó một cái tên.”

Lời đề nghị này vừa đưa ra, Hoàng Tuyền Minh Lão đã phản ứng lại ngay lập tức.

“Không sai, lời này có lý. Nếu không đặt cho ngọn lửa thần này một cái tên xuất chúng vậy thì thật là xúc phạm đến thần uy của nó. Nhưng gọi nó là gì thì được đây?”

“Minh Lão, pháp hiệu của ngài là Hoàng Tuyền. Chi bằng gọi nó là Hoàng Tuyền Thánh Hỏa.”

Hoàng Tuyền Minh Lão gật đầu.

“Không tồi, Hoàng Tuyền Thánh Hỏa, cái tên này đúng với tâm ý của ta. Đã vậy, từ nay về sau sẽ gọi nó là Hoàng Tuyền Thánh Hỏa.”

“Chúc mừng Minh Lão, đã lấy được Hoàng Tuyền Thánh Hỏa, thiên thu vạn đại, thống nhất Đại Chu!”

Đám thuộc hạ thức thời nịnh nọt.

Hoàng Tuyền Minh Lão, vuốt râu đắc ý rồi nghiêm mặt nói:

“Truyền mệnh lệnh của ta, bày đại trận Hắc Phong Tà Sát, đem hết những linh thạch mà chúng ta đã chiếm được ra. Lão phu sẽ ở ngay đây, một lưới thu gọn đám truy binh của Đại Chu. Dùng máu của chúng để giúp lão phu hoàn toàn phục hồi thương thế, khôi phục lại thực lực đỉnh cao.”

“Vâng!”

...

Chương trướcChương tiếp