Dựa vào nó, hắn có thể đánh với Nhị Hoàng Tứ Vương của Hoàng tộc Đại Chu mà không hề rơi xuống hạ phong.
Giờ khắc này, Lục Tiêu Nhiên đang lơ là.
Mà thừa dịp hắn đang mất tập trung, ngọn lửa cũng đã bao trùm lên người hắn.
“Không xong!”
Đám người hoàng tộc đồng thời thay đổi sắc mặt, mà Hoàng Tuyền Minh lão thì đắc ý cười ha hả.
“Ha ha ha ha... Ngươi thua! Bị ngọn lửa này dính vào thì dù ngươi có là Đại Đế tại thế đi nữa cũng khó thoát khỏi cái chết!”
Thế nhưng, hắn còn chưa dứt lời, ngọn lửa đang bao trùm trên người Lục Tiêu Nhiên lại từ từ tự tắt.
“Cái gì!”
Nụ cười của Hoàng Tuyền Minh lão chợt tắt, sắp rớt cả cằm.
Còn đám người Hoàng tộc càng là triệt để há hốc mồm, đứng đờ tại chỗ.
Đây chính là Hoàng Tuyền Thánh Hỏa đó! Được mệnh danh là Thần Hỏa Bất Diệt!
Hoàng Tuyền Minh lão đã dùng nó đánh chết Nhị Hoàng của Hoàng tộc, rơi xuống hạ phong, càng không biết đã giết bao nhiêu cao thủ Hoàng tộc.
Mà bây giờ nó lại mất hiệu lực trên người kẻ thần bí này!
Đây là chuyện cười quốc tế à?
Người thần bí này cũng quá ngầu rồi đi?
Lục Tiêu Nhiên im lặng một lát, lấy lại tinh thần, hắn xoay thương một vòng.
Thấy một màn như vậy, Hoàng Tuyền Minh lão đột nhiên run lên một cái.
“Chạy!”
Gần như không có bất kỳ do dự nào, hắn tự nổ hai giọt tinh huyết của mình tại chỗ để thi triển đại trận Truyền tống Điệp Huyết thoát khỏi chỗ này.
Ánh đỏ lóe lên, người hắn biến mất tại chỗ.
Mà Lục Tiêu Nhiên thì khẽ hừ một tiếng, triển khai Tam Nhất Chân Đồng rồi cũng phá vỡ hư không đuổi theo.
Hai người rời đi, nhất thời toàn bộ sơn cốc đều khôi phục yên tĩnh, không có một chút tiếng động nào.
Dù là cao thủ Hoàng tộc trên bầu trời hay là vãn bối Hoàng tộc ở dưới đều nhìn chằm chằm vào nơi hai người biến mất.
Qua một lúc lâu, một vị Vương gia mới không nhịn được mà kéo tay áo của Tử Ninh Vương, hỏi:
“Lão tam, làm sao cái người thần bí kia lại làm được, ngươi có biết không?”
Mặt Tử Ninh Vương ngây ra.
“Ta cũng đâu có biết.”
“Vậy giờ chúng ta có phải đuổi theo không?”
“Đuổi theo? Đuổi hướng nào? Đuổi thế nào? Công pháp của ngươi giỏi, hay trận pháp của ngươi mạnh? Tốc độ như vậy chỉ sợ cũng chỉ có hai vị hoàng thúc mới đuổi theo kịp ấy?”
Mấy người đưa mắt nhìn về phía hai vị trưởng bối Hoàng cảnh, hai lão nhân liếc nhìn nhau, tai cũng hơi nóng bừng lên.
Thẳng thắn mà nói thì đúng là hai người họ đuổi không kịp.
Ngay cả Lục Tiêu Nhiên và Hoàng Tuyền Minh lão chạy đi thế nào họ còn chẳng thấy rõ.
Mặc dù mọi người đều là Hoàng cảnh, nhưng dù là trận pháp của Hoàng Tuyền Minh lão hay thân pháp của Lục Tiêu Nhiên bọn họ, đều là bóng lưng mà họ khó có thể nhìn lên.
Giống như mọi người đều học tập trong một lớp, ngươi chăm chỉ mà chỉ ăn điểm không tròn trĩnh, người ta thì một thẳng hai quả trứng gà.
Căn bản là không cùng một đẳng cấp.
“Khụ khụ... Ta thấy vị cao thủ kia hẳn sẽ giết Hoàng Tuyền Minh lão, chúng ta ai cũng đều bị trọng thương, hay là cứ quay về Hoàng đô nghỉ ngơi lấy sức đi đã.”
Tử Ninh Vương mặt mang vẻ thắc mắc, hỏi:
“Hai vị hoàng thúc, lẽ nào các ngươi không định đi xem thử à? Để xác nhận kết quả đó?”
Lúc này hai vị Hoàng cảnh đều hung dữ lườm Tử Ninh Vương.
“Ngươi nói nhiều quá đấy.”
...
Mà ở bên này, Hoàng Tuyền Minh lão thi triển đại trận Điệp Huyết nháy mắt đã chuyển đi hơn hai nghìn dặm.
“Khụ khụ... Chết tiệt, rốt cuộc tên này nhảy ở đâu ra thế? Vậy mà lại biến thái như vậy? May mà ta chạy nhanh, không thì…”
Còn chưa dứt lời, một khí thế kinh thiên quen thuộc đột nhiên truyền đến sau lưng hắn.
“Chết tiệt, sao hắn tới nhanh thế?”
Hoàng Tuyền Minh lão sợ đến tê dại cả đầu. Đại trận Điệp Huyết của hắn là xuất sắc nhất trong truyền tống trận, dịch chuyển tức thời, tốc độ cực nhanh, là giết người cướp của, phương pháp du hành tại gia hiếm thấy có một không hai.
Đặt tại Ma Môn, đó cũng là một tồn tại đỉnh cấp số một số hai!
Vậy mà ngay cả đại trận Điệp Huyết Lục Tiêu Nhiên cũng đuổi kịp ư?
Nhưng khiếp sợ thì khiếp sợ, hắn cũng không lơ là chút nào.
Trong nháy mắt khi quay đầu, hắn thả toàn bộ ngọn lửa bất diệt Hoàng Tuyền Thánh Hỏa từ bình sứ bạch ngọc ra ngoài.
Lần này hắn đã liều hết vốn liếng, không hề để lại một mồi lửa nào cả.
Dựa vào việc chém giết tu sĩ Đại Chu, hắn đã tích góp được ngọn lửa hơn trăm mét khối, lúc trước vì đối phó với truy binh của Đại Chu nên đã dùng khá nhiều, bây giờ còn có tám mươi mét khối đều bị hắn thả hết ra ngoài.
Nhưng hắn chỉ mới vừa quay đầu lại, trong nháy mắt đó cũng không nhịn được mà chửi tục một câu.
“Mẹ nó!”
Ở trước mặt hắn lại có ngọn lửa bất diệt hơn một trăm nghìn mét khối, mà Lục Tiêu Nhiên thì đứng trong ngọn lửa.
Giờ khắc này, Hoàng Tuyền Minh lão đã hiểu tất cả.
Lục Tiêu Nhiên mới là chủ nhân chân chính của ngọn lửa này. Buồn cười là hắn lại còn dùng ngọn lửa này để đối phó với người ta!
Xong đời, hắn đã hoàn toàn xong đời!
Nếu biết trước kẻ này biến thái như vậy thì mình sẽ không đi dây vào hắn, vừa thấy hắn thôi là phải chạy trối chết luôn mới phải.
Nhưng đến giờ có nói gì thì cũng đã muộn rồi.
Trên đời cũng không có thuốc hối hận.
Hắn đã từ bỏ chống cự, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Ở trước mặt Lục Tiêu Nhiên, hắn có một cảm giác bất lực sâu sắc, như thể mọi chống cự đều chỉ phí công.
Nhưng ngay khi những ngọn lửa đầy trời kia sắp vây quanh hắn, chợt một ánh đen xen lẫn luồng khí thế không thể địch nổi vụt tới từ phương xa.
Tốc độ của nó còn nhanh hơn cả Hoàng Tuyền Minh lão.
Tà khí của nó cùng nồng nặc hơn cả Hoàng Tuyền Minh lão!