favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 188: Trong gió trong mưa, ta chờ ngươi ở Cổ Viên

Chương 188: Trong gió trong mưa, ta chờ ngươi ở Cổ Viên

Cảm nhận được luồng tà khí mạnh mẽ kia, trong nháy mắt Hoàng Tuyền Minh lão mở mắt ra, nước mắt giàn giụa.

“Là Ma Tôn! Ma Tôn đại nhân đã đến! Ha ha ha... Ma Tôn đến! Ta không phải chết nữa.”

Lòng Lục Tiêu Nhiên khẽ giật mình, Tam Nhất Chân Đồng quét qua, sắc mặt không khỏi hơi cứng lại.

Hắn có thể cảm nhận được đây chẳng qua chỉ là một ý niệm phân thân mà thôi!

Giống như sư phụ bật hack kia của Lâm Phi, tàn hồn của Đại Đế, phân thân của Nguyệt Ảnh, đều giống nhau cả.

Chẳng qua Nguyệt Ảnh là tàn hồn của Đại Đế, tu vi cũng chỉ có Vương cảnh thập trọng, thế nên phân thân cũng không lợi hại.

Mà phân thân này mạnh, đạt tới Vương cảnh thập trọng, không hề bình thường.

Đối phương rất có thể đã đạt đến Hoàng cảnh hậu kỳ, thậm chí là... Tôn cảnh trong truyền thuyết!

Võ Tôn!

Trong lúc đang suy tư, một giọng nói lạnh như băng truyền ra từ bóng đen.

"Hoàng Tuyền là thuộc hạ ta phái xuống, ngươi dám động tới hắn ư?"

Lục Tiêu Nhiên híp mắt lại, bước về phía trước một bước. Ngọn lửa vốn đã rất nhanh lúc này càng tăng tốc, trong nháy mắt đã nuốt chửng Hoàng Tuyền Minh lão.

“A!”

Trong biển lửa phát ra một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế.

Mặc dù ngọn lửa liên quan đến tu vi của Lục Tiêu Nhiên, không thể trong nháy mắt mà giết được Hoàng cảnh, cần phải thiêu trong một thời gian nhất định, nhưng khi ngọn lửa biến thành biển lửa, từ chất biến đến lượng biến, vậy cũng đã đủ đáng sợ.

Hoàng Tuyền Minh lão kêu thảm thiết còn chưa tới hai phút đã bị Lục Tiêu Nhiên giết chết luôn.

Ngọn lửa từ từ tắt, ánh sáng màu đen cũng đã đi tới trước mặt Lục Tiêu Nhiên.

“Sao... Sao ngươi dám giết hắn?”

Lục Tiêu Nhiên liếc hắn một cái qua đấu lạp.

Hắn cũng có ngu đâu, hai bên vốn không chết không thôi, cho dù hắn thả Hoàng Tuyền Minh lão thì đối phương cũng sẽ không tha cho hắn.

Không giết hắn thì giữ lại ăn tết à?

Vả lại, trong nháy mắt khi đối phương xuất hiện, Lục Tiêu Nhiên đã nghĩ xong biện pháp.

Xoay thương một vòng, Lục Tiêu Nhiên cười khẩy nói:

“Chỉ là một con kiến hôi mà thôi, giết thì giết, thế cũng đáng để ngươi lảm nhà lảm nhảm à?”

Vừa dứt lời, sát ý của đối phương đột nhiên tăng thêm.

“Ngươi! Tìm! Chết!”

Ba chữ, mỗi một chữ giọng đối phương lại gằn hơn.

Nhưng ngay khi nàng vừa dứt lời, trường thương của Lục Tiêu Nhiên vụt lên, ánh thương dài một triệu mét xé rách trời, cao xuyên thủng cái phân thân này của nàng.

Tu vi của Lục Tiêu Nhiên còn cao hơn nàng, lại cộng thêm Đế binh, nháy mắt đã giết chết phân thân của nàng, cũng chỉ là chuyện nhỏ dễ như trở bàn tay mà thôi.

Sau khi vung thương xuyên thủng đối phương chỉ bằng một nhát, Lục Tiêu Nhiên tiêu sái xoay người.

“Ồn ào.”

Hai tiếng đơn giản lại khiến màn sương đen vây xung quanh đối phương bắt đầu run rẩy dữ dội.

Hiển nhiên đối phương đã bị Lục Tiêu Nhiên chọc tức điên lên.

Tại khoảnh khắc phân thân gần như biến mất, đối phương dồn hết toàn lực duy trì phân thân hỏi một câu cuối cùng.

“Thằng ranh, có gan thì để lại tên họ của ngươi!”

Lục Tiêu Nhiên đưa lưng về phía nàng, vừa bay về nơi xa vừa đáp:

“Bộ lạc Cổ Viên, Phương Ngạo Thiên!”

Vừa dứt lời, Lục Tiêu Nhiên khởi động Tam Nhất Chân Đồng, hoàn toàn biến mất giữa mảnh thiên địa này.

Mà màn sương đen kia, sau khi phát ra một câu nguyền rủa oán hận thì hoàn toàn không thể duy trì hình dạng phân thân được nữa, cũng biến mất giữa trời đất.

“Phương Ngạo Thiên! Bộ lạc Cổ Viên, bản tôn không đội trời chung với ngươi!”

...

Mấy giây đi qua, Lục Tiêu Nhiên vừa về tới Tử Ninh Vương phủ là bỏ ngay quần áo trên người đi.

“Cuối cùng cũng giúp xong, lần này không chỉ cứu được Cơ Vô Thương mà còn dẫn Ma Môn tới bộ lạc Cổ Viên, một công đôi việc, ta đúng là một thiên tài.”

Ma Môn đối phó với bộ lạc Cổ Viên, tất nhiên có thể làm tiêu hao một phần sức mạnh của Phương Ngạo thiên.

Lục Tiêu Nhiên biết khí vận chi tử tương đương với thiên tài, đẳng cấp càng cao, khí vận chi tử cũng càng mạnh.

Tương ứng thì chỉ có hai người cấp S là Cơ Vô Hà và Lâm Phi, họ còn mạnh hơn hai người Vân Ly Ca và Tiêu Bắc rất nhiều.

Phương Ngạo Thiên tương ứng với Phương Thiên Nguyên, chính là thiên tài cấp bậc SSS nên thực lực chắc chắn càng mạnh.

Trước tiên mình cứ để cho Ma Môn đi thử xem sao đã, cho bọn họ chó cắn chó.

Đến lúc ấy ngao cò tranh đấu, ngư ông đắc lợi. Mình chỉ việc ăn sẵn thôi.

Bây giờ, rốt cuộc mình có thể yên tâm minh tưởng tu luyện rồi.

Chờ đến hơn nửa tháng sau, ở cấm địa Hoang Cổ mình có thể cùng lúc hoàn thành hai chuyện.

Một là giết Lâm Phi, hai là nâng đỡ cho đám người Cơ Vô Thương thượng vị.

Đến lúc đó mình ở Đại Chu sẽ càng như cá gặp nước, có thể yên tâm “cẩu” ở Tử Ninh Vương phủ.

Coi như là không muốn ở Tử Ninh Vương phủ thì cũng có thể bảo Cơ Vô Thương cho mình một mảnh đất để thành lập tông môn riêng của mình gì gì đó.

Ở Đại Chu, muốn thành lập tông môn thì cũng cần Hoàng cấp giấy tờ cho.

Đương nhiên, ý định thành lập tông môn cũng chỉ là lướt qua thế thôi.

Dù sao Lục Tiêu Nhiên không đời nào lại đi dạy dỗ một đống đồ đệ.

Chuyện gì không có lợi, trước nay hắn chưa bao giờ làm.

Làm tình nguyện viên miễn phí không phải là tính cách của Lục Tiêu Nhiên.

Nếu hắn có thành lập tông môn thì cũng là để cho mình và mấy người đồ đệ của mình tu luyện cùng một nơi thôi.

...

Khi không có chuyện gì phải làm, chỉ đơn giản là minh tưởng tu luyện thì thời gian trôi qua rất nhanh, mới chớp mắt mà thoáng cái đã qua hơn nửa tháng.

Lúc cuối tháng, Lục Tiêu Nhiên tỉnh lại từ trong tu luyện, toàn bộ bầu trời Hoàng đô ngập trong mưa gió, trời đất biến sắc.

Nhưng cũng không biết có phải là do dạo này Hoàng đô xảy ra kiểu chuyện như vậy nhiều quá không mà tất cả mọi người đều miễn dịch, bởi vậy nên cũng không có cao thủ nào lại bay lên đầu tường nghe ngóng.

Chương trướcChương tiếp