favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 191: Đại sư huynh, mạnh mẽ lên!

Chương 191: Đại sư huynh, mạnh mẽ lên!

“Cuối tháng năm, trời quang, sư tôn cho mỗi người chúng ta một viên Uẩn Thần đan, đan dược Thần giai. Dự đoán hồi trước đã sai, tu vi của sư tôn chắc chắn ở trên Thần cảnh, nhưng lại không phải Thần cảnh thông thường. Bởi vì một Thần cảnh cơ sở không thể nào luyện chế ra đan dược nghịch thiên như vậy được.”

Mấy người nhận lấy đan dược đồng loạt nuốt vào, có hương táo thoang thoảng, chua chua ngọt ngọt.

Sau khi ăn đan dược, tức khắc họ cảm giác trong đầu mình thông suốt sáng sủa, dường như tư duy cũng trở nên nhạy bén hơn khá nhiều.

Lúc trước Đế Hồn đan họ ăn tuy là đan dược Đế giai luyện chế từ hồn phách của Đại Đế, nhưng nó cũng chỉ đơn thuần tăng thêm cảnh giới tư tưởng võ đạo thôi chứ không phải thiên phú.

Giống như ngươi luyện võ mười năm, Đế Hồn đan chỉ là tinh luyện cảm giác trong mười năm kia ra sau đó để ngươi hấp thu, đương nhiên không thể có tác dụng mạnh bằng với Uẩn Thần đan được.

“Cảm giác thế nào?”

Lục Tiêu Nhiên cười híp mắt hỏi một câu.

Phương Thiên Nguyên chép chép miệng, đáp:

“Hơi có vị chua của táo xanh, còn chát chát nữa, hơi khó ăn.”

Cơ Vô Hà thì khẽ nhíu mày nói:

“Đúng thật là hơi khó ăn, còn hơi đắng chát cà còn có mấy vị khác nữa. Nhưng ta ăn nhanh quá chưa kịp thưởng thức mà nó đã dung nhập vào trong người rồi, sư tôn còn không? Cho ta thêm một viên đi.”

“Thôi đi ranh con!”

Lục Tiêu Nhiên tức giận mắng một câu. Hai cái đứa này, hắn hỏi hiệu quả của đan dược mà chúng nó lại tán dóc đan dược vị thế nào.

Hai đứa khùng, giả ngây giả dại muốn lừa thêm đan dược của hắn, còn non lắm.

Lê Trường Sinh lại hơi nhíu mày nói:

“Ta có thể cảm nhận được tư chất hơi tăng lên một ít, nhưng hiệu quả không lớn lắm.”

Lục Tiêu Nhiên gật đầu.

“Bản thân ngươi cũng đã có kiếm hồn Thần giai, tư chất vốn đã tốt, đan dược Thần giai với ngươi đương nhiên không có tác dụng lớn, nhưng có chút hiệu quả là được.”

Lê Trường Sinh gật đầu.

“Chỉ có điều như thế hơi lãng phí. Dù sao cũng là đan dược có thể tăng cao tư chất, còn là đan dược Thần giai nữa. Nếu một viên đan dược này bị lưu truyền ra ngoài, có khi sẽ khiến toàn bộ Đại Chu, thậm chí là toàn bộ đại lục đều trở nên điên cuồng! Cho dù là Võ Đế, sợ rằng cũng tới tranh đoạt Thần vật cỡ này.”

Lục Tiêu Nhiên khoát khoát tay.

“Không có việc gì, chỉ cần tăng cấp của các ngươi được thì cứ ăn no là được.”

Lê Trường Sinh im lặng, vốn hắn cảm thấy sư tôn hẳn nên tiết kiệm một chút, nhưng thấy cảnh này thì do mình cả nghĩ quá rồi, sự giàu có của sư tôn có khi vượt xa sự tưởng tượng của mình.

Trong lúc nói chuyện, Vân Ly Ca đi tới.

“Bái kiến sư tôn. Ô, sư muội sư đệ, các ngươi tới nhanh thế.”

“À, chúng ta xuất quan khá sớm.”

“Trời ạ, các ngươi xuất quan sớm thế, hẳn tu vi tăng lên nhanh lắm nhỉ?”

Mấy người xua tay liên tục, Cơ Vô Hà đáp:

“Cũng không nhanh lắm đâu, ta mới đến Phản Hư cảnh tam trọng, sư đệ Thiên Nguyên tứ trọng, sư đệ Trường Sinh thì mạnh hơn một ít, đã đạt đến Phản Hư cảnh ngũ trọng.”

Trong nháy mắt, hai mắt Vân Ly Ca sáng bừng lên.

Tuy hắn cũng chỉ là Phản Hư cảnh tam trọng, nhưng trước kia các sư muội sư đệ đều tăng cấp nhanh hơn hắn nhiều.

Mà bây giờ hắn đã đuổi kịp nhị sư muội, cũng không cách tu vi của tam sư đệ xa lắm, chỉ kém một cảnh giới nhỏ thôi.

Tốt rồi, có hy vọng, xem ra lần này mình thật sự đã có thể đứng thẳng lưng, làm đại sư huynh Chỉ Thủy Phong.

“Không tệ, các ngươi đều rất nỗ lực đó.”

“Đại sư huynh đã tăng tu vi lên bao nhiêu rồi?”

Vân Ly Ca ho khẽ một tiếng, khoát tay bảo:

“Không tăng nhiều lắm, bằng với sư muội Vô Hà, cũng mới đạt tới Phản Hư cảnh tam trọng mà thôi.”

“Đại sư huynh trâu quá!”

“Lúc trước tu vi của đại sư huynh yếu nhất, thế mà bây giờ đã đuổi kịp nhị sư tỷ rồi, xem ra chẳng mấy chốc ngay cả ta cũng sẽ bị vượt qua.”

“Đại sư huynh quả nhiên không hổ là đại sư huynh, sau này Trường Sinh nhất định sẽ noi gương theo đại sư huynh, chăm chỉ nỗ lực.”

Lòng tự tin của Vân Ly Ca giờ khắc này tăng gấp bội. Hắn thật sự cảm nhận được rằng đại sư huynh là hắn sắp sửa quật khởi.

Lục Tiêu Nhiên lấy ra một viên Uẩn Thần đan đặt vào tay hắn.

“Ngươi quả nhiên không khiến ta thất vọng. Đây là Uẩn Thần đan, đan dược Thần giai, ta vất vả lắm mới luyện chế ra được, coi như là phần thưởng cho ngươi đi.”

“Ối! Đan dược Thần giai, này không ổn đâu ạ. Sư tôn, các sư đệ sư muội còn chưa được, ta nhận thì có phải hơi quá phận không?”

Lục Tiêu Nhiên khoát tay đáp:

“Ai bảo ngươi là đại sư huynh chứ, đương nhiên là ngươi ăn trước, sau này có nữa, ta sẽ cho mấy đứa nó.”

“Sư tôn!”

Thân thể Vân Ly Ca run run, vành mắt hơi đỏ lên.

Quả nhiên sư tôn yêu ta nhất, áo bông nhỏ của sư tôn luôn là ta.

Sau khi hít sâu một hơi, hắn chắp tay với mấy người Cơ Vô Hà nói:

“Sư muội, sư đệ, xin lỗi, sư tôn ban tặng sư huynh không dám không nghe, Uẩn Thần đan này sư huynh thay các ngươi nếm thử trước.”

“Nên vậy.”

Vân Ly Ca nuốt ực đan dược, trên mặt hiện vẻ rất hưởng thụ.

“Ôi, quả nhiên không hổ là Thần đan, đan dược của sư tôn đúng là ngon tuyệt vời, vào miệng là tan, trong mát lạnh lại mang theo vị trái cây thơm mát, cảm giác ngọt ngào khiến người ta nhớ đến quả đào mật ngày hè.”

Lục Tiêu Nhiên: “...”

Cơ Vô Hà: “...”

Phương Thiên Nguyên: “...”

Lê Trường Sinh: “Sư huynh, thứ này... vị ngọt à?”

“Đúng vậy! Ngọt lắm luôn! Mùi vị của đan dược của sư tôn đương nhiên không tệ rồi. Thuật luyện đan của sư tôn nếu nói thứ hai không ai dám xưng thứ nhất. Thời gian các ngươi ở với sư tôn còn khá ngắn, sau này các ngươi sẽ biết.”

Lời này ngay cả Lục Tiêu Nhiên còn suýt thì tin.

Chương trướcChương tiếp