Nếu không phải hắn thấy bắp thịt ở quai hàm Vân Ly Ca vì chua mà co rúm lại thì thậm chí hắn cũng không nhịn được mà nghi ngờ khi nãy Phương Thiên Nguyên và Cơ Vô Hà đã lừa hắn.
Thế nhưng khoan hãy nói, lòng Lục Tiêu Nhiên thật sự thấy ấm áp.
Tuy rằng mấy đồ đệ này của hắn đều hiếu thuận, nhưng chỉ có Vân Ly Ca là hiếu thuận nhất, tri kỷ nhất, hiểu chuyện nhất, khiến hắn yên tâm nhất.
Mà Cơ Vô Hà, Phương Thiên Nguyên và Lê Trường Sinh cùng liếc nhau, trong lòng không nhịn được có phần khinh bỉ Vân Ly Ca.
Dáng vẻ nịnh hót này của đại sư huynh quả thật có hơi hèn mọn.
Kính nể sư tôn đương nhiên là phải có, nhưng mọi người đều là người trưởng thành, hơn nữa cũng đều là thiên chi kiêu tử, ngoại trừ số mệnh không địch lại khí vận chi tử ra thì đâu có gì kém?
Kết quả thì sao?
Dáng vẻ hèn mọn này của đại sư huynh làm họ cảm thấy đẳng cấp của mình bị hạ thấp.
Nhưng đang lúc ba người khinh bỉ tác phong nịnh bợ của Vân Ly Ca thì Lục Tiêu Nhiên lại lấy ra Hỗn Nguyên Chiến Thần Thương.
“Ly Ca, tháng này ngươi tu hành rất cố gắng, vi sư đều thấy cả, ngoại trừ Uẩn Thần đan ra sư tôn còn chuẩn bị thưởng cho ngươi một món Đế binh nữa. Ngươi thu món Đế binh này vào trong người, bình thường đừng dùng lung tung, chỉ dùng những binh khí khác ta đưa ngươi là được, nếu như gặp phải cao thủ đỉnh cấp thì mới lấy Đế binh ra giữ mạng.”
“Vâng! Sư tôn, đồ nhi nhất định sẽ nhớ kỹ lời dạy bảo của ngươi!”
Cơ Vô Hà: “...”
Phương Thiên Nguyên: “...”
Lê Trường Sinh: “...”
Trong đầu ba người bật lên một tràng chửi đê ma ma.
Như vậy cũng được nữa hả? Có nhầm hay không thế? Chỉ là nịnh hót mấy câu là có thể được một món Đế binh.
Đệt, bọn họ khinh bỉ.
Vốn tưởng rằng mưu kế bợ đít của đại sư huynh nát như tương, ai ngờ rằng sư tôn lại thích kiểu này.
Quả nhiên không sợ mưu kế thâm sâu, chỉ sợ mưu kế thơm.
“Sư tôn, thuật luyện đan của ngươi đúng là đệ nhất thiên hạ, làm người ta theo không kịp, đồ nhi cũng rất mong chờ đan dược của sư tôn.”
Phương Thiên Nguyên rất thức thời mà học luôn dùng luôn, khiến Cơ Vô Hà và Lê Trường Sinh cũng đứng ngồi không yên.
Nhưng hai người họ còn chưa kịp mở miệng nói thì Lục Tiêu Nhiên đã oán giận bảo:
“Vậy thì cứ mong chờ đi, dù sao thì thuật luyện đan của sư tôn ta vẫn còn chút đắng, chát, chua mà, vẫn phải luyện thêm nữa.”
Trong nháy mắt ba người lệ rơi đầy mặt.
Cái gì gọi là con chim nào dậy sớm thì mới bắt được sâu? Chính là đây đó!
Tuy rằng tu vi và thiên tư của đại sư huynh không bằng bọn họ nhưng lại lấy được một món Đế binh cực phẩm.
Thảo nào sư tôn lại quan tâm cảm nhận của đại sư huynh như vậy, thương hắn như thế, hóa ra đại sư huynh nịnh hót quá giỏi.
Hót hót đến nỗi hót sụp cả ghế của sư tôn, toàn bộ tình cảm đều tập trung hết lên người hắn.
Lục Tiêu Nhiên nhìn lướt qua mấy người, nói tiếp:
“Được rồi, xốc lại tinh thần hết cho ta. Lần đuổi giết Lâm Phi này là bước thứ hai trong liên minh báo thù của chúng ta, cực kỳ quan trọng, không được sơ suất, ta đã chuẩn bị một kế hoạch nghiêm ngặt rồi. Bốn người các ngươi không được sơ suất, nhất định phải nghiêm ngặt chấp hành theo kế hoạch của ta.”
“Vâng! Sư tôn!”
Sau đó Lục Tiêu Nhiên đưa cho mỗi người thêm một bộ áo giáp Thánh giai, rồi lại ban tặng thêm một món Thánh binh.
Lúc trước bọn họ có binh khí Thiên giai có thể lấy ra sử dụng khi đối phó với người thường. Nhưng khi đối phó với Lâm Phi e rằng có phần quá sức, trên tay Lâm Phi chắc chắn có tồn tại Đế binh.
Nhưng mà Lâm Phi cũng sẽ không dám tùy tiện lấy Đế binh ra, dù sao thứ kia không thể tùy tiện lộ liễu cho người khác thấy được, bằng không hắn chắc chắn sẽ bị Hoàng tộc Đại Chu cướp đoạt đế binh.
Nhưng trong tay hắn chắc chắn còn có Thánh binh, sẽ dùng Thánh binh chiến đấu trước.
Binh khí Thiên giai đối chiến với Thánh binh cũng không đủ tư cách, bởi vậy nên Lục Tiêu Nhiên chuẩn bị trước cho mỗi người một món Thánh binh.
Vả lại, Lục Tiêu Nhiên đã cho Vân Ly Ca một món Đế binh rồi, Lâm Phi không sử dụng Đế binh thì tốt, còn nếu hắn dùng Đế binh thì bốn người họ cũng không sợ.
Vậy nên nguyên nhân không cho mỗi người một món Đế binh, thứ nhất là bốn người họ không nhất định có thể giết được Lâm Phi.
Tư chất của bốn người tuy rất mạnh, nhưng khí vận hoàn toàn không địch lại được Lâm Phi, thế nên dù sao đi nữa cuối cùng Lâm Phi chắc chắn vẫn sẽ chạy trốn được.
Kịch bản như vậy, thiết lập không thể thay đổi!
Thứ hai, khí thế của Đế binh vốn rất mạnh, nếu như có nhiều Đế binh đồng thời xuất hiện thì tuyệt đối sẽ dẫn đến sự chú ý của Hoàng thất Đại Chu. Đến lúc ấy có thể sẽ khiến mình phải đối đầu với Hoàng thất Đại Chu.
Vẫn cách làm cũ.
Mấy người bọn hắn chắn ở trước tấn công Lâm Phi, làm tiêu hao sức mạnh của hắn, tốt nhất là đánh hắn trọng thương thì khí vận của hắn cũng sẽ giảm ngay xuống.
Sau đó mình ở bên ngoài, đề phòng Lâm Phi có bí thuật chạy trốn gì đó, cuối cùng đảm bảo thành công giết được hắn, không để lại chút hồn phách nào.
Sau khi sắp xếp xong hết thảy, Lục Tiêu Nhiên bố trí cho nhóm người của mình tiến vào đội ngũ của Cơ Vô Thương.
Đi vào cấm địa Hoang Cổ không chỉ là Hoàng thất và các đệ tử của đại Vương phủ mà còn có rất nhiều đệ tử tông môn khác.
Ví dụ như loại tông môn như Huyền Võ Chân tông.
Đệ tử tinh nhuệ của họ, nếu tu vi không quá thấp đều sẽ đi vào cấm địa Hoang Cổ để tìm kiếm một chút cơ duyên.
Cơ Vô Hà là người của Vương phủ, chiếm cứ một chỗ, đám người Cơ Vô Tâm cũng đều có chỗ của riêng mình và lựa chọn người hầu đi theo.
Vân Ly Ca, Phương Thiên Nguyên và Lê Trường Sinh sẽ giả mạo làm người hầu đi theo hắn.