Cơ Vô Thương là thế tử, có ba chỗ cho tùy tùng, mà Cơ Vô Hà thì chỉ có một chỗ cho tùy tùng, Lục Tiêu Nhiên vừa lúc thêm vào vị trí này. Như vậy là có thể đảm bảo tất cả mọi người đều thành công đi vào cấm địa Hoang Cổ.
Có vài người trong Tử Ninh Vương phủ kín đáo phê bình.
Dù sao năm người thầy trò này ngoại trừ Cơ Vô Hà ra thì đều là người ngoài cả. Bọn họ được vào cấm địa Hoang Cổ, đương nhiên những người trẻ tuổi trong Vương phủ sẽ không vui, bởi vì họ sẽ không chiếm được chỗ.
Nhưng dưới sự kiên trì của Cơ Vô Thương, bọn họ cũng đành chịu. Dù sao Cơ Vô Thương mới là thế tử Vương phủ, ngay cả người phụ thân Tử Ninh Vương này cũng phải nể mặt trưởng tử thân nhất của mình, không phải sao?
Mọi người thu dọn một lượt rồi xuất phát ngay tới cấm địa Hoang Cổ.
...
Mà một bên khác, trong mật thất phủ Nhữ Dương công chúa, Lâm Phi cũng từ từ mở mắt.
“Phù ~!”
Hắn phun ra một luồng trọc khí, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Rốt cuộc đã đột phá Luyện Thần cảnh nhất trọng! Ta chỉ tốn một tháng đã từ đỉnh phong đại viên mãn Sơn Hải cảnh thập trọng tăng lên tới Luyện Thần cảnh nhất trọng, tốc độ tiến giai này từ cổ chí kim chắc cũng không được mấy người nhỉ?”
“Đám thiên kiêu mạnh nhất Đại Chu kia cũng chính là con cháu dòng chính của hoàng đế Đại Chu, Nhữ Dương và gồm cả những huynh đệ tỷ muội của nàng.
Tuy rằng bọn họ cũng là tu vi Luyện Thần cảnh trở lên, nhưng bọn họ đều là quý tộc Hoàng thất, từ nhỏ đã bắt đầu tu luyện, lại có vô số tài nguyên duy trì mới có thể trong thời gian ngắn mà tăng lên tới cấp bậc như vậy.
Mà ta thì cùng lắm chỉ trong ba bốn năm nay mới bắt đầu quật khởi.
Bốn năm, từ tu vi Hậu Thiên đột phá đến Luyện Thần nhất trọng. Lần đột phá này đủ để khiến đám dòng chính Hoàng thất kia xấu hổ.”
Lâm Phi nói cũng không sai.
Dĩ nhiên, trong Hoàng thất, có một số thiên tài mượn nhờ lực lượng huyết mạch và tài nguyên của Hoàng thất Đại Chu, có thể đã đạt tới mấy tầng Luyện Thần cảnh trung hậu kỳ.
Nhưng bọn họ không có thủ đoạn có thể chiến đấu vượt cấp giống như Lâm Phi.
Lâm Phi tu luyện công pháp Đế giai, hơn nữa không chỉ một bộ.
Sư phụ của hắn, Nguyệt Ảnh Đại Đế, càng là, thích khách cực phẩm trong Đại Đế trong thời kỳ thượng cổ, về mặt chiến đấu có lượng lớn kinh nghiệm.
Mặc dù dưới tình huống song phương tương đồng về các loại tài nguyên, thực lực cũng hoàn toàn tương đồng, Nguyệt Ảnh cũng có thể chiến thắng đối phương.
Huống chi, bản thân Lâm Phi cũng có được không ít đồ tốt nhờ vào khí vận của bản thân.
Ví dụ, trên một sạp hàng, hắn từng mua một thanh bảo kiếm Đế giai. Đó là binh khí thời kỳ thượng cổ của một vị Võ Đế tên là Đào Hoa Kiếm Đế để lại sau khi ngã xuống.
Lại ví dụ như, hắn từng lấy được một quyển công pháp từ một ngôi cổ mộ Võ Thánh. Công pháp đó có thể khiến người ta tăng lực lượng lên cả một đại cảnh giới ở trong thời gian ngắn, với lại còn sẽ không tổn thương tới căn cơ của mình.
So với những loại công pháp đốt cháy tinh huyết tăng cường tu vi thấp kém hiện nay, không biết phải mạnh hơn gấp bao nhiêu lần.
Ngoài ra, hắn còn nắm được một môn công pháp dịch chuyển tức thời Đế giai, tuy có hạn chế thời gian, trong một ngày chỉ có thể sử dụng một lần, nhưng cũng đủ để hắn bảo toàn tính mạng rồi.
Nếu gặp phải kẻ địch mạnh, thực sự đối phó không nổi, hắn cũng có thể thoáng chốc dịch chuyển tới ngoài ngàn dặm, tạm thời chạy thoát thân.
Tất nhiên, những thứ này chẳng qua chỉ là thủ đoạn bảo toàn tính mạng, Lâm Phi còn có một đại chiêu sát phạt siêu cấp vô địch.
Nguyệt Ảnh Đại Đế, sư phụ hắn từng nhận xét, nếu thi triển chiêu đó ra, dù là Hoàng cảnh thập trọng, hắn cũng có thể giết chết!
Quan trọng nhất, cũng là một chuyện hắn chưa từng nói qua với bất kỳ người nào, thậm chí, ngay cả sư phụ hắn cũng không biết.
Chuyện đó chính là, vận khí của hắn, vô cùng tốt!
Là kiểu tốt mà loài người bình thường hoàn toàn không thể tưởng tượng được.
Hắn sớm phát hiện rằng nếu như hắn đi tham gia buổi đấu giá gì, xuống cổ mộ cao thủ nào, hoặc là mua đồ, dù là ở trên sạp hàng, hắn cũng có thể mua được đồ tốt ngoài dự đoán.
Nếu hắn tu luyện gặp phải bình cảnh, hơi thay đổi cách suy nghĩ cái là trực tiếp đánh thông, chưa từng có bất kỳ cản trở nào.
Nếu hắn gặp phải nguy hiểm gì, mặc dù là lúc nào nơi nào, trong lúc nguy cấp nhất, rồi cũng sẽ có cách giải quyết.
Hoặc là có quý nhân tương trợ, hoặc là chính ngay lúc hắn nguy cấp, tình cờ phát hiện cách phá giải gì đó.
Có một số chuyện, thậm chí hắn căn bản là không thể hiểu được, nhưng chuyện vẫn cứ thuận lợi vượt qua, khiến hắn có thể bình yên vô sự.
Thậm chí, ra ngoài đi một vòng trên đường cũng có thể nhặt được mấy khối linh thạch thượng phẩm.
Tuy gần đây không biết tại sao hình như vận khí của mình không tốt như trước đây nữa, nhưng vận khí của hắn vẫn hơn người bình thường không biết bao nhiêu lần.
Ví dụ như tối qua, hắn chỉ đi một vòng trong sân mình mà lại nhặt được hai khối linh thạch hạ phẩm.
Nhân phẩm quả thật không thể tốt hơn.
Những thứ này, chính là át chủ bài không ai biết của hắn.
Mượn nhờ những át chủ bài này, Lâm Phi ngay cả Hoàng tộc Đại Chu cũng dám không coi ra gì.
Giống như sư phụ nói vậy, tương lai của hắn, nhất định phải là nam nhân trở thành Đại Đế.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sư phụ đâu?
Lâm Phi không nhịn được cau mày lại.
“Ta cũng bế quan một tháng rồi, sao sư tôn vẫn chưa về? Nàng chỉ là một thể linh hồn, tại sao phải ở lại bên ngoài trong thời gian dài thế kia?”
Nhưng suy nghĩ một lúc lâu, mặc cho hắn nghĩ nát đầu, cũng không nghĩ ra rốt cuộc tại sao sư tôn không về, chỉ đành lắc đầu.