favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 195: Các phương tụ tập

Chương 195: Các phương tụ tập

Nhìn đám người Cơ Vô Thương nhanh chóng rời đi, một đám Hoàng trữ của Hoàng thất, không khỏi hơi cau mày.

Đặc biệt là một nam tử có khí chất siêu nhiên, người mặc mãng bào tứ trảo ở trong đó có ánh mắt nguy hiểm nhất.

Hoàng thất Đại Chu quy định, hoàng đế mặc long bào kim long ngũ trảo, mà kim long tứ trảo thấp hơn một bậc thì là y phục của thái tử.

“Kỳ lạ, sao Cơ Vô Thương bọn họ lần này tích cực vậy? Cấm địa Hoang Cổ, tuy nói có cơ duyên lớn nhưng cơ duyên cũng kèm theo nguy hiểm lớn, bọn họ tuỳ tiện tiến vào như vậy, chẳng lẽ không sợ chết sao?”

“Thái tử điện hạ, đừng bận tâm bọn họ, chẳng qua là một đám thế tử Vương phủ thôi, ngay cả xách giày cho chúng ta cũng không xứng, hà cớ suy nghĩ cho bọn họ? Chúng ta đi của chúng ta.”

Thái tử Đại Chu, gật đầu.

Tuy hắn mơ hồ cảm nhận được, ở trong chuyện này có vẻ như có gì đó không đúng lắm, nhưng hắn lại nói không nên lời, chỉ đành nghe mấy huynh đệ tỷ muội của mình, đi tìm tòi cơ duyên mới quan trọng.

Đám người bọn họ, hoàn toàn có thể nói là thiên kiêu cường đại nhất Đại Chu.

Giống kiểu thế tử Vương phủ như Cơ Vô Thương, tu vi cao nhất hiện nay cùng lắm cũng chỉ là cảnh giới Sơn Hải cảnh đại viên mãn trở xuống. Còn bọn họ, ai nấy đều đã là tồn tại trên Luyện Thần cảnh.

Đây chính là khoảng cách giữa Hoàng trữ và Vương trữ.

Tuy chỉ khác nhau một chữ, nhưng khoảng cách lại là một trời một vực!

Tài nguyên, lực huyết mạch cường đại... Từng phương diện, Hoàng trữ đều hơn hẳn Vương trữ.

Còn những thánh tử thánh nữ của tông môn hàng đầu, tu vi so với Vương trữ còn phải hơi thấp hơn một chút ít, thực lực cỡ chừng cũng chỉ trên dưới Sơn Hải cảnh ngũ trọng.

Cho nên, Hoàng trữ bọn họ hoàn toàn có tư cách ngạo thị quần hùng, căn bản không cần quá mức coi trọng người khác.

Lâm Phi là phò mã gia, tất nhiên cũng ở chung với bọn họ.

Hơn nữa, vì Lâm Phi thiên tư trác tuyệt, tu vi tiến bộ cực nhanh, một đám Hoàng trữ, cũng đã sớm chấp nhận Lâm Phi rồi, xem hắn như người một nhà, sẽ không có sỉ nhục chê bai gì đó.

Chỉ là, hắn không giống như bọn họ, mắt cao hơn đầu, không có quá bận tâm tới người khác, mà là nhìn chằm chằm một nữ tử phía không xa.

“Kiểu dáng của phục trang đó... Hình như là Huyền Võ Chân tông nhỉ? Huyền Võ Chân tông, lúc nào thì có một thiên tài mạnh như vậy?”

Người khác nhìn không ra, nhưng Lâm Phi thủ đoạn nhiều vô kể, nhìn được rất rõ ràng.

Tu vi của nữ tử đó, đã đạt tới Sơn Hải cảnh thập trọng, cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong.

Cảnh giới này, nếu là đặt ở trong Vương trữ cũng hơi khiến người khác bất ngờ rồi, càng không cần nói, nàng chỉ là một Thánh nữ của tông môn hàng đầu.

Chẳng lẽ, thời buổi này, ngoài mình ra, còn có những người khác có khí vận cũng mạnh như vậy sao?

Rất nhanh, Lâm Phi lắc đầu.

Sẽ không đâu, trên thế giới này, sao có thể có người khí vận tốt hơn hắn được chứ?

Hắn là người đi hai bước trong sân mình cũng có thể nhặt được linh thạch đấy.

Trên thế giới này, khí vận của hắn, nếu nói là thứ hai thì tuyệt đối không có người dám nhận thứ nhất!

“Lâm Phi ca ca, tại sao ngươi phải lắc đầu vậy?”

“Không có gì, chỉ là nghĩ đến một số chuyện.”

Hắn nói qua loa, có một số chuyện, càng nói càng rối, không cần thiết đều cho Nhữ Dương biết.

Dù sao, nàng cũng chỉ là một nữ nhân của mình mà thôi.

Nói xong, hắn lại liếc qua nữ nhân Huyền Võ Chân tông đó, khoan hãy nói, so với Nhữ Dương, dung mạo và khí chất của nàng thế mà lại không thua nửa phần.

Đặc biệt là hai ngọn núi lớn đó, quả thật bỏ xa Nhữ Dương một trăm con phố.

Như Nhữ Dương thì giống như bị xe ngựa đi tới đi lui, không biết cán hết bao nhiêu lần vậy.

Cũng chỉ là tu vi, thấp hơn Nhữ Dương một chút.

Nhưng mà, khởi điểm của nàng cũng thấp hơn Nhữ Dương, lực huyết mạch và tài nguyên tu luyện, đều không sánh bằng Nhữ Dương.

Xem ra, thiên phú của nàng tuyệt đối không thấp, mình nên dành thời gian kết giao với nữ nhân Huyền Võ Chân tông này.

Nói không chừng, sau này có ngày dùng đến nàng.

Lúc này, đối phương có vẻ như phát giác được, quay đầu nhìn qua Lâm Phi, Lâm Phi lập tức nở một nụ cười tự cho là rất đẹp trai.

Chỉ là trên thực tế, nụ cười của hắn đúng là rất đẹp, rất có sức cuốn hút, nếu không cũng sẽ không mê đổ Nhữ Dương công chúa đường đường này rồi.

Nhưng đáng tiếc là, hắn tự cho là nụ cười của mình rất đẹp, nhưng lại khiến đối phương toát ra thần sắc chán ghét, sau đó quay đầu lại, không nhìn hắn nữa.

Điều này khiến nụ cười của Lâm Phi hơi cứng lại, có chút lúng túng ho nhẹ một tiếng.

Thuộc hạ bên cạnh nữ nhân đó không nhịn được thấp giọng hỏi:

“Tần thánh nữ, ngươi sao vậy? Có phải có gì không thoải mái không?”

“Không có gì, chỉ là nhìn thấy một con ruồi, rất ghê tởm.”

Thánh nữ Huyền Võ Chân tông, tất nhiên là Tần Tử Mặc.

Từ sau lần tiếp xúc với Lục Tiêu Nhiên lúc trước, nàng một lòng phấn đấu, dốc hết toàn lực nâng cao tu vi của mình.

Sau đó, càng là dưới cơ duyên trùng hợp, chiếm được truyền thừa của lão tổ khai sơn Huyền Võ Chân tông, thể hồ quán đỉnh, tiến bộ cực nhanh, mới có thể đạt tới tu vi Sơn Hải cảnh thập trọng đại viên mãn như hiện nay.

Lần này đến cấm địa Hoang Cổ cũng là vì tìm kiếm cơ duyên, nâng cao bản thân.

Không ngờ, lại bị một con ruồi nhìn chằm chằm vào mình, thật đúng là kinh tởm.

Không đẹp trai như Lục Tiêu Nhiên, nhân phẩm tệ hơn Lục Tiêu Nhiên, hoàn toàn không có khí chất siêu phàm thoát tục đó của Lục Tiêu Nhiên, một dáng vẻ hết sức hèn hạ!

Chương trướcChương tiếp