favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 197: Nhân quân Hoàng trữ chi tư?

Chương 197: Nhân quân Hoàng trữ chi tư?

Còn có một lí do cực kỳ quan trọng là những yêu thú cấp thấp thì không có giá trị, còn yêu thú cấp cao lại quá nguy hiểm, chỉ bất cẩn một chút thôi là cũng có thể mất mạng luôn.

Đây cũng là lí do tại sao chỉ có nhóm các hoàng trữ và thế tử mới dám đi săn thú.

Tu vi của bản thân bọn họ còn mạnh hơn hàng loạt các Thánh Tử, Thánh Nữ của các tông môn lớn.

Thực lực mới là cơ sở trụ cột để quyết định hành động của hai loại người.

Tất nhiên điều này không đồng nghĩa với việc họ sẽ không chiến đấu với yêu thú.

Trong lúc chiến đấu mà gặp trường hợp không thể tránh khỏi, họ cũng sẽ phải chiến đấu cùng, yêu thú ăn thịt người sẽ không nói chuyện đạo lí với ngươi đâu.

Còn có một tình huống khác, đó chính là nếu bảo vật đang ở gần mà có yêu thú canh giữ thì họ bắt buộc phải đánh nhau với yêu thú.

…

Cùng lúc đó, ở bên ngoài cấm địa Hoang Cổ, các vương gia của Đại Chu cùng các tông chủ của hàng loạt tông môn đang lẳng lặng canh giữ ở ngoài cấm địa Hoang Cổ.

Trông họ cực kỳ giống cha mẹ đang đứng canh giữ ở ngoài trường thi.

Thứ duy nhất có thể giúp họ giải lao chính là hai bảng danh sách trên cánh cửa Hư Không.

Bên trên cánh cửa bên trái là Thiên bảng được người ca ngợi, trên danh sách đó hầu hết đều là tên của Hoàng thất Đại Chu và các vương tử của các vương phủ.

Bên trên cánh cửa bên phải được gọi là Địa bảng, trên bảng danh sách đa số là các Thánh Tử, Thánh Nữ của các tông môn lớn trong Đại Chu.

Thật ra, cấm địa Hoang Cổ không thể theo dõi được hết từng người đi vào, chẳng qua là mỗi người đi vào đều sẽ có một lệnh bài thân phận của mình.

Lúc bọn họ chém giết yêu thú, lệnh bài sẽ được ghi chép lại.

Đồng thời, nếu như người đó chết, tên trên bảng danh sách sẽ biến mất, điều này cũng khiến cho các vị trưởng bối ở bên ngoài lúc nào cũng biết được tình huống của con mình hoặc đệ tử của mình ở bên trong.

Bên ngoài cánh cửa Hư Không, vị trí tốt nhất đương nhiên là dành cho vài vị vương gia của Đại Chu.

Tử Ninh vương cũng ở trong số đó.

Người ngồi bên cạnh hắn chính là Thiên Vân vương.

Quan hệ của hai người này rất bình thường, nhưng mấy ngày trước đó, họ cùng tham gia cuộc thảo phạt Hoàng Tuyền Minh Lão, đúng lúc mỗi người bị chặt đứt một cánh tay.

Không ngờ kết quả hai người lại ngày càng thân thiết hơn.

Rõ ràng là huynh đệ cùng cha khác mẹ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy giống như hai huynh đệ ruột thịt cùng cha cùng mẹ.

“Lão Lục, ngươi đoán lần này ai sẽ đứng thứ nhất?”

“Còn có thể là ai nữa? Về cơ bản, thái tử là ván đã đóng thuyền, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Tam điện hạ và Ngũ điện hạ sẽ đứng sau hai ba tên khác. Còn lại thì là Lâm Phi.”

Tử Ninh vương nhịn không được thầm thở dài một hơi, giọng điệu chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, nói:

“Không thể ngờ được, vương phủ của chúng ta vậy mà lại kém hơn một tên nhãi con miệng còn hôi sữa.”

“Vậy cũng đâu còn cách nào khác đâu, dù sao mấy thứ hạng đầu trên danh sách cũng không liên quan đến chúng ta, chúng ta chỉ cần tập trung vào phần sau là được.”

“Hy vọng Vô Thương, con trai ta có thể lọt vào một trong mười vị trí đầu, chớ để ta quá mất mặt.”

“Có vẻ khó đó, ta nghe nói gần đây có không ít Thánh Tử, Thánh Nữ của các tông môn đều có cơ duyên không tồi.

Ví dụ như Thánh Tử của Thanh Long Kiếm cung, Liễu Thừa Thủy, nghe nói đã lĩnh hội được Thanh Long kiếm đạo mà Thanh Long lão tổ truyền lại, tu vi đã đột phá đến Luyện Thần cảnh nhất trọng, không thua kém gì con cháu vương phủ chúng ta.

Còn có Thánh Nữ của Huyền Vũ Chân tông, Tần Tử Mặc, nhận được truyền thừa của lão tổ Huyền Vũ Chân tông, hiện tại tu vi đã đột phá đến Sơn Hải cảnh thập trọng rồi. Thành tích này cũng rất đáng chú ý, phải không?

Nếu ta đoán không sai thì hai người bọn họ đang muốn đột phá Địa bảng để tiến vào Thiên bảng. Về những người khác, không cần ta trình bày với ngươi.”

Tử Ninh vương không nhịn được mà nhíu chặt mày.

Nghe Thiên Vân vương nói như vậy, trong lòng hắn không khỏi lo lắng.

Không ngờ được, bây giờ những thiên kiêu của các tông môn đã trở nên lớn mạnh như vậy rồi.

Tuy nhiên, hắn làm một vương gia, tầm nhìn cũng cao hơn. Về rất nhiều mặt, hắn cũng nắm chắc trong lòng.

Thông thường, một vương triều ban đầu đều dựa vào huyết mạch chi lực, huyết mạch chi lực của Hoàng đế thủy tổ khai quốc, từ đó áp đảo trên những người khác.

Thế nhưng, thời gian trôi đi, huyết mạch chi lực cũng dần yếu đi.

Cuối cùng thì chẳng khác gì so với người bình thường.

Xem ra, huyết mạch chi lực của Hoàng thất đã bắt đầu yếu đi rồi.

Mình có nên nghĩ biện pháp thu xếp cho nhi tử của mình trước không? Đề phòng đời sau yếu kém?

Tử Ninh vương nhìn chằm chằm những cái tên trên bảng danh sách, đang suy nghĩ tính toán xem có nên tìm một người bạn lữ tương đối ưu tú cho con mình, rồi sinh mấy bé có tư chất ưu tú thì bỗng nhiên hắn thấy một cảnh vô cùng kỳ lạ.

Bảng danh sách vốn đang yên bình thì bỗng dưng nổi lên sóng gió, bắt đầu có sự thay đổi thứ hạng.

Đặc biệt là, hắn thấy tên con trai mình vốn đang xếp hạng trên dưới thứ mười ở Thiên bảng thì giờ phút này lại đang tăng lên rất nhanh.

Hạng chín, hạng tám, hạng bảy, hạng sáu,… cuối cùng cũng dừng lại, tên của con trai hắn thế mà lại nhảy lên vị trí thứ nhất.

Ở mặt sau của thứ hạng được viết rất rõ ràng, hắn đã chém giết một con yêu thú Sơn Hải cảnh bát trọng.

Trong nháy mắt, Tử Ninh vương trợn trừng mắt, há hốc mồm.

Từ khi nào mà con trai mình trâu bò như vậy?

Vừa mới vào Cấm địa Hoang Cổ không bao lâu mà đã chém giết được một con yêu thú Sơn Hải cảnh bát trọng rồi á?

Không phải hắn mới đạt đến Sơn Hải cảnh cửu trọng sao?

Chương trướcChương tiếp