Con người thích săn bắt yêu thú, lấy được yêu tinh, da, lông, máu tươi và xương tủy của bọn chúng để tu luyện.
Yêu thú cũng giống như vậy, chúng thích ăn thịt người để tăng sức mạnh cho mình.
Vì vậy con hổ yêu gầm gừ rồi hóa thành một luồng sáng trộn lẫn sát khí khổng lồ, cứ thế lao thẳng vào Lục Tiêu Nhiên.
Ầm ——!
Trong chớp mắt, một tiếng vang động trời khiến cho mọi thứ trong phạm vi một ngàn dặm đều bị chấn động.
Không ít tu sĩ vì cảm nhận được sự chấn động kinh khủng này mà kinh hồn bạt vía.
“Thật mạnh mẽ! Sức mạnh này chắc chắn không kém gì Tạo Hóa cảnh!”
...
“Ai đang đánh nhau ở đó? Không lẽ là trưởng lão nào của Hoàng tộc Đại Chu? Hay là đại năng yêu thú có tu vi cao siêu?”
...
Trong chốc lát, mỗi người một lời khiến sự tình rối rắm, không ai biết thực sự chuyện gì đã xảy ra.
Còn Lục Tiêu Nhiên đang thu mảnh da hổ bị chém làm hai, một yêu tinh, cùng với một vài giọt huyết tinh và cốt tủy vào Giang Sơn Xã Tắc Đồ của hắn.
“Đánh hơi nặng rồi. Lần sau vẫn nên dùng Tam Nhất Chân Đồng đánh vỡ linh hồn của nó trước rồi lột da xuống, tấm da hổ Tạo Hóa cảnh nguyên vẹn như này có thể luyện chế ra một bảo cụ phòng ngự Thiên giai cực phẩm. Lỗ rồi.”
...
Cứ như vậy vỏn vẹn một tháng bên trong cấm địa Hoang Cổ, cuối cùng Lục Tiêu Nhiên cũng bày xong trận pháp thăm dò, một khi phát hiện tung tích của Lâm Phi là có thể di chuyển tức thời qua đó, hoàn toàn đánh chết hắn, đảm bảo hắn không có cơ hội trốn thoát.
Trong lúc đó, nhân tiện kiếm chút món hời, không biết đã chém giết bao nhiêu đại năng yêu thú rồi.
Cuối cùng sau một tháng, Cơ Vô Thương cũng phát hiện vị trí của Lâm Phi.
Hắn đang tĩnh tâm tu luyện dưới một cây đa.
Nhữ Dương công chúa và người hầu của nàng đang canh giữ bên cạnh hắn.
Công chúa Nhữ Dương nhìn thấy Cơ Vô Thương đi đến cùng vài người lập tức lo lắng cảnh giác.
“Cơ Vô Thương, sao các ngươi lại ở đây?”
Cơ Vô Thương liếc nhìn nàng không nói lời nào, sau đó nhìn thẳng vào Lâm Phi.
“Hắn đang lĩnh ngộ một loại truyền thừa nào đó. Vô tình gặp một cái cây cũng có thể có được một phần truyền thừa cổ, tên khốn này cũng thật may mắn.”
Cơ Vô Hà nghiêm mặt nói:
“Sư tôn đã từng nói đây là chuyện bình thường, so với loại người bật hack như Lâm Phi thì đây là thao tác vô cùng bình thường.”
“Nếu để hắn hoàn toàn hấp thụ được hết thì không phải thực lực của hắn sẽ tăng lên rất nhiều sao?”
“Vì vậy phải giết hắn trước khi hắn hấp thụ xong.”
"Đánh."
Vân Ly Ca mặc một bộ áo đen. Hắn vừa ra lệnh, mọi người lập tức bùng nổ khí thế của mình.
Sắc mặt Nhữ Dương công chúa xanh mét, lập tức vận chuyển lực lượng trong cơ thể mình..
“Cơ Vô Thương, ngươi dám! Nếu ngươi dám động vào ta, ta chắc chắn sẽ giết chết ngươi.”
“Vậy thì phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không.”
Vừa dứt lời, đám người của Cơ Vô Thương không nói nhảm nữa, lao tới trong chớp mắt.
"Muốn chết!"
Nhữ Dương quát một tiếng, vung ra một quyền, khiến cho không khí xung quanh đều không kìm nổi mà rung chuyển.
Tiếc rằng tuy tu vi của nàng là Luyện Thần cảnh Nhị Trọng, nhưng chỉ riêng Cơ Vô Thương cũng đã là Luyện Thần cảnh Ngũ Trọng, sao nàng có thể đánh lại hắn được chứ?
Trong nháy mắt hai người quyền đối quyền, năng lượng nổ tung, dẫn đến náo loạn như sấm sét, thân thể Nhữ Dương lập tức bay ra ngoài.
Ba tên võ giả của phủ công chúa phía sau Nhữ Dương vội vàng đến cứu nàng.
Tu vi của ba người này đều là Phá Vọng cảnh. Trong một trăm tuổi mà có thể luyện tới trình độ này, cũng có thể nói là rất giỏi.
Phải biết rằng, đến Thiên Ma tông chủ hai trăm tuổi cũng mới đạt tới Phá Vọng cảnh.
Tuy rằng đã được ba người kia cứu, nhưng trên gương mặt Nhữ Dương tràn ngập rung động.
“Cơ Vô Thường, hóa ra ngươi đã đạt tới Luyện Thần cảnh ngũ trọng. Sao ngươi lại có thể đột phá nhanh như vậy?”
Vương tử không bằng Hoàng trữ là sự thật không thể bác bỏ. Dù hiện tại thực lực của nàng trong số các Hoàng trữ có yếu hơn, nhưng cũng không phải là người mà vương tử có thể dễ dàng chống cự.
Nhưng bây giờ thực lực của Cơ Vô Thương biểu hiện ra ngoài quả thực khiến nàng cực kỳ rung động.
“Không cần phí lời với nàng, phá hỏng quá trình đạt được truyền thừa của Lâm Phi rồi tính tiếp.”
Vân Ly Ca bay ra từ bên cạnh Cơ Vô Thương, tay cầm trường thương, thương ra con rồng, lao thẳng về phía Lâm Phi đang nhập định.
Sư tôn đã nói tuyệt đối không được nhiều lời khi đối phó với khí vận chi tử, nói nhiều thêm một câu cũng có thể dẫn đấn cả trận đều thua.
Ra tay giết trước rồi nói.
Nhữ Dương lập tức thu lại vẻ kinh ngạc, quát lạnh:
"Bảo vệ Lâm Phi ca ca."
Nàng vừa dứt lời, một tên võ giả tu vi Phá Vọng cảnh lập tức ra tay, định chặn đường Vân Ly Ca.
Nhưng hắn ta còn chưa kịp động đậy, một nhát kiếm động trời đã chém thẳng vào đầu hắn.
"Đối thủ của ngươi là ta."
Người ra tay là Lê Trường Sinh.
Tu vi của hắn là Tạo Hóa cảnh nhất trọng, nhưng lại có Kiếm Hồn Thần giai và Thánh binh, vượt cấp chiến đấu một đại cảnh giới là chuyện nhỏ.
Một ánh kiếm chém ra, gió bão nổi lên, ánh kiếm này lan tràn đến ngàn mét trong chớp mắt, khí thế phi phàm, ép tên cao thủ Phá Vọng cảnh của phủ công chúa kia không thể không ngừng cứu Lâm Phi, mà còn phải quay lại đối phó với Lê Trường Sinh.
Hai tên võ giả còn lại của phủ công chúa cũng bị bọn người Phương Thiên Nguyên và Cơ Vô Hà quấn lấy, đến cả Nhữ Dương công chúa cũng bị Cơ Vô Thương dồn sức đuổi giết, không còn đường nào bứt ra, chặn đường Vân Ly Ca, bảo vệ Lâm Phi.
Mũi thương của Vân Ly Ca cách Lâm Phi rất gần, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, mười ngàn mét, một ngàn mét, một trăm mét...Cuối cùng chỉ còn mười mét là có thể đâm xuyên thủng Lâm Phi.