Thậm chí khóe miệng Vân Ly Ca đã hơi nhếch lên ăn mừng chiến thắng.
Nhưng!
Ngay vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, một ánh kiếm vàng kim đột nhiên rơi từ trên trời xuống, lấy tốc độ nhanh hơn, lực lượng mạnh hơn, ép thẳng đến trước mặt Vân Ly Ca, ép hắn không thể không bỏ qua thành công dễ như trở bàn tay này để phòng thủ.
Trường thương và kiếm giao nhau nổ tung, tạo nên âm thanh kinh thiên động địa, cương khí như rồng, khí thế rộng rãi, đánh cho Vân Ly Ca phải lùi lại.
Mắt thấy cương khí sắp rơi vào trên người Lâm Phi, đánh bay hắn, một bóng người mặc áo mãng bào màu vàng xuất hiện cách Lâm Phi một mét trong chớp mắt, vung tay tạo ra một màn ánh sáng phòng ngự, ngăn cản cương khí muốn đánh vào người hắn.
“Phò mã của Đại Chu là người ngươi có thể nói đánh là đánh sao?”
Lời nói lạnh lùng như băng thốt ra khiến trong lòng mọi người nặng nề, mà Nhữ Dương thì xúc động đến nỗi khóe mắt hơi cay.
Chỉ vừa mới cách đây mấy giây, nàng còn suýt cho rằng mình sắp mất đi Lâm Phi ca ca.
"Tam ca!"
Nàng đánh một chưởng ép Cơ Vô Thương lùi lại, hai bên đồng thời rút về, sắc mặt của đám người Cơ Vô Thương trở nên khó coi.
“Chết tiệt! Chỉ thiếu một bước, chỉ cần nữa giây nữa là giết được Lâm Phi rồi.”
Cơ Vô Hà đứng bên cạnh khuyên nhủ:
“Đại ca, không nên rối loạn, sư tôn đã nói rồi, đây là chuyện bình thường. Loại tồn tại như Lâm Phi, nếu gặp bước ngoặt nguy hiểm đến tính mạng thì chắc chắn sẽ có người đến bảo vệ hắn. Nếu có thể dễ dàng giết được hắn, thì hắn cũng không đáng để chúng ta nhọc lòng như vậy.”
"Hừ! Buồn nôn!"
Cơ Vô Thương hừ một tiếng.
Loại người như Lâm Phi khác gì gian lận trong khi thi cử chứ?
Nhập định tu luyện, che chắn toàn bộ giác quan, thu liễm tâm thầm, tình huống như vậy chẳng khác nào rửa sạch cổ đợi ngươi đến chém.
Kết quả là, hắn không nhúc nhích, mà người không liên quan cứ đến từng người một, để người nhìn thấy, nhưng lại không giết được hắn!
Đây là đạo lý quỷ gì?
Lúc này, Nhữ Dương đã rút đến bên cạnh Tam hoàng tử, nàng lo lắng nhìn qua Lâm Phi, thấy Lâm Phi bình an vô sự mới thở ra một hơi, cảm ơn Tam hoàng tử:
“May mà ngươi đã đến, Tam ca, nếu ngươi không tới, Lâm Phi ca ca chắc chắn sẽ chết.”
Tam hoàng tử hừ nhẹ.
“Yên tâm, không ai có thể động đến người trong Hoàng thất ta.”
Dứt lời, hắn lạnh lùng nhìn lướt qua Cơ Vô Thương, rồi nói:
Vừa dứt lời, hắn lạnh lùng nhìn lướt qua Cơ Vô Thương nói:
“Cơ Vô Thương, ngươi có ý đồ gì? Ra tay với phò mã đương triều, đây là sai lầm nặng đến mức nào, ngươi đã biết tội chưa?”
Cơ Vô Thương cũng lạnh lùng trả lời:
“Khi Lâm Phi sỉ nhục muội muội ta sao ngươi không nói lời nào? Hôm Lâm Phi hẳn phải chết, ông trời cũng không giữ được hắn.”
"Giọng điệu lớn thật đấy!"
Tam hoàng tử còn chưa kịp mở miệng thì một giọng nói uy nghiêm truyền xuống từ trên trời, sau đó, mọi người lập tức nhìn thấy thái tử mặc áo mãng bào tứ trảo, hai tay chắp sau lưng, chầm chậm hạ xuống.
Bên cạnh hắn còn có vài vị hoàng tử khác.
“Chỉ là một vương tử mà cũng dám nói năng bừa bãi, ngươi coi Hoàng thất là vật trang trí hay sao?”
Sắc mặt của đám người Vân Ly Ca bắt đầu căng thẳng.
“Quả nhiên, sư tôn nói không sai. Muốn giết loại khí vận chi tử như Lâm Phi này phải giết ngay lập tức, không được nhiều lời vô ích. Bỏ lỡ cơ hội vừa rồi, giờ người của Hoàng thất đều đã đến, e là hiện tại không giết được hắn.”
Không chỉ có người của Hoàng thất, còn có cả người hầu đi theo họ đến nơi này, mà những người này đều sống gần trăm tuổi, là những cao thủ có thực lực phi phàm.
Thậm chí Vân Ly Ca bắt đầu nghĩ tới việc có nên bỏ trốn hay không?
Dù sao, sư tôn cũng đã nói, đánh không được thì chạy.
Nhưng ngay lúc này, mấy luồng khí thế từ bốn phương tám hướng tụ tập lại.
“Thái tử điện hạ, đường đường là Hoàng thất Đại Chu lại hạ mình bảo vệ cho một người ngoài, ngươi không cảm thấy quá hạ thấp thân phận hay sao?”
Đám người thái tử nhìn người đi tới, bất giác nheo mắt.
Ngũ hoàng tử lập tức tiến lên, tức giận mắng mỏ một tiếng:
“Cơ Thanh Sơn, Cơ Phương Hoa… những vương tử các ngươi muốn làm phản hay sao?”
Cơ Thanh Sơn lạnh lùng nói:
“Đừng nói quang minh chính đại như thế, cái gì gọi là làm phản? Chúng ta chỉ muốn giết một mình Lâm Phi thôi, đâu có động đến Nhữ Dương công chúa? Thái tử điện hạ và các vị hoàng tử nhất định muốn tham gia nào nhiệt lại còn trách bọn ta?”
“Xem ra các ngươi chán sống rồi! Không dạy dỗ những vương tử các ngươi một bài học thì các ngươi không biết sống chết.”
Tam hoàng tử bước lên trước một bước, đang chuẩn bị đánh, thì giọng nói của Phi Lâm bỗng truyền đến từ sau cái cây.
“Tam ca, nếu bọn họ đã tới tìm ta, thì ta sẽ thỏa mãn bọn họ, cần gì phải làm to chuyện?”
Tất cả mọi người sửng sốt quay đầu lại, vừa lúc Lâm Phi cũng mở mắt, hai ttia điện lấp lóe trong mắt hắn, khiến người khác khiếp sợ.
Khí thế của hắn càng khiến mọi người ngạc nhiên hơn, cứ không ngừng tăng thẳng tới Luyện Thần cảnh tam trọng.
“Tiểu tử, được lắm, tu vi của ngươi lại tăng rồi!”
Tam hoàng tử không nhịn được hô lên một tiếng kinh ngạc, Lâm Phi cong khóe miệng, cười kiêu ngạo.
"May mắn có được một phần truyền thừa thượng cổ."
Những người đang đứng ở đây không nén nổi hơi ghen tị.
May mắn, đây không phải quá may mắn sao, có được một phần truyền thừa thượng cổ, quý giá biết bao?
Có khi còn là một công pháp Đế giai.
Lần này tiến vào cấm địa Hoang Cổ, nhiều lắm cũng chỉ có bốn năm người mới có thể có cơ duyên nhận được truyền thừa thượng cổ.
Vậy mà Lâm Phi hết lần này đến lần khác được nhận một phần, đây là vận may tới cỡ nào?
-------------------------------
Các truyện khác mình đang làm:
- Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn ( 4-6 chương / ngày )
- Mục Thần Ký ( 6-8 chương / ngày )
- Hệ Thống Nhân Vật Kẻ Phản Diện
- Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả ( 6-8 chương / ngày )
- Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật (10 chương / ngày )