“Lâm Phi, điểm xuất phát của tất cả ân oán này đều bắt đầu từ hai người chúng ta. Hôm nay chúng ta sẽ giải quyết hết.”
Lâm Phi nhìn Cơ Vô Hà nóng lòng muốn chiến đấu với hắn, ánh mắt hơi phức tạp.
Cơ Vô Hà chắc chắn hối hận vì đã từ hôn, phải không?
Ngay từ đầu nàng cho rằng hắn là đồ rác rưởi, không coi trọng hắn.
Sau khi từ hôn, nàng mới nhận ra sự ưu tú của hắn, sau khi bị hắn đánh bại, e rằng nàng đã đem lòng yêu hắn.
Dù sao, có nữ nhân nào không thích thiên tài? Không thích cường giả?
Vì vậy, hiện tại nàng mới tự ra tay để thu hút sự chú ý của hắn?
Hắn hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, rồi nói một cách hờ hững:
"Nhữ Dương, các ngươi lui lại phía sau, đây là trận chiến của ta và Cơ Vô Hà!"
Nhữ Dương gật đầu, lập tức dẫn đám người Hoàng thất lui ra phía sau, đồng thời đám người Cơ Vô Thương cũng lui lại, để khoảng trống cho hai người.
Nhưng bọn họ đều đang đang âm thầm vận chuyển linh khí, chuẩn bị đánh lén bất cứ lúc nào.
Sau đó, Lâm Phi chầm chậm mở mắt, thay vì phức tạp thì giờ đây ánh mắt hắn đã tràn ngập sát khí!
Hắn muốn cho Cơ Vô Hà biết, nàng yêu cũng được, hận cũng thế, nhưng cả đời này nàng sẽ không có được hắn!
Trước đây ngươi xa cách ta, hiện tại ngươi muốn với tới ta cũng không với được.
Dù ngươi có dùng cách nào để thu hút sự chú ý của ta, ta cũng không quan tâm.
"Ra…."
Hắn định nói “Ra tay đi” nhưng chữ “Ra” vừa ra khỏi miệng, Cơ Vô Hà đã chém một đường kiếm lạnh như băng tới.
Lúc ấy, tóc gáy Lâm Phi dựng đứng.
Nữ nhân này căn bản không muốn gây chú ý, con mẹ nó nàng đánh thật!
Nàng thật sự muốn giết mình!
Cảm nhận được sát ý trên lưỡi kiếm kia, Lâm Phi không dám sơ ý, đạp một bước, thân thể tránh một kiếm này của Cơ Vô Hà.
Nhưng đáng tiếc, Cơ Vô Hà như đã đoán được trước động tác của hắn, cổ tay nàng rung lên, thân kiếm vô tình đánh lên lồng ngực hắn, phản lực cực mạnh đánh văng hắn bay ra hơn chục mét.
Khí huyết trong thân thể Lâm phi sôi lên.
Nhưng thứ càng lộn xộn hơn khí huyết chính là đầu óc của hắn.
Sao lại thế này?
Cảm giác chiến đấu này rất quen thuộc!
Thậm chí hắn đã được đệ nhất thích khách thượng cổ, Nguyệt Ảnh Đại Đế tự tay điều chỉnh độ nhạy trong chiến đấu của hắn. Do đó, độ nhạy bén của hắn vượt xa võ giả bình thường.
Hắn có thể tránh né một kiếm vừa rồi trong cự ly gần, cũng bởi phương pháp chiến đấu sư tôn truyền lại.
Chỉ có chiêu thức chiến đấu của Nguyệt Ảnh Đại Đế mới có thể giúp hắn, một tu sĩ Luyện Thần cảnh Tam Trọng, tránh được một kiếm vừa rồi.
Nhưng phương thức truy kích của Cơ Vô Hà sao lại giống phương thức tấn công mà sư tôn của hắn đã dạy như vậy?
Trên thực tế, đây là bởi vì Cơ Vô Hà nuốt Đế Hồn Đan được luyện chế từ hồn phách của Nguyệt Ảnh Đại Đế, nên ý cảnh võ đạo của bản thân Cơ Vô Hà sẽ xen lẫn một chút thói quen chiến đấu thuộc về Nguyệt Ảnh Đại Đế.
Không chờ Lâm Phi nghĩ nhiều, Cơ Vô Hà lại bắt đầu đánh tới.
Giờ phút này, Lâm Phi không còn dám sơ ý, lập tức vận chuyển công pháp trong cơ thể mình, đồng thời thuận tay lấy ra một thanh trường kiếm Thiên giai từ trong túi trữ vật, chiến đấu với Cơ Vô Hà.
Nhữ Dương công chúa ở phía xa giận đến mức siết chặt đôi bàn tay trắng nõn, lạnh giọng nói:
“Tiện nhân Cơ Vô Hà này thật không biết xấu hổ. Thừa dịp Lâm Phi ca ca chưa dứt lời liền đánh lén!”
Tam hoàng tử cười lạnh lùng:
“Hoàng muội đừng lo, nếu cả đám người vây công Lâm Phi, Lâm Phi chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, nhưng hiện tại chỉ có mình Cơ Vô Hà thì sợ gì chứ?”
Ngũ hoàng tử cũng phụ họa theo:
“Không sai, từ xưa đến nay muội phu Lâm Phi là thiên tài bậc nhất. Chỉ trong còng mấy năm, hắn đã tu luyện đến Luyện Thần cảnh tam trọng, tư chất cao minh, cơ duyên càng cao minh. Chỉ là một Cơ Vô Hà thì sợ gì?.”
Nhữ Dương gật đầu, cong khóe môi, trong lòng cảm thấy ngọt ngào như rót mật.
“Nói đúng lắm, Lâm Phi ca ca của ta là thiên hạ vô địch, cho dù Cơ Vô Hà có đánh lén thì cũng sẽ chết dưới tay Lâm Phi ca ca thôi.”
Cơ Vô Hà và Lâm Phi ngươi tới ta đi, không chút nương tay.
Vừa ra sân, trận chiến đã nhanh chóng tiền vào giai đoạn gay cấn.
Sau lưng Cơ Vô Hà thấp thoáng một ảo ảnh phượng hoàng, cao tới mấy chục mét, nó không ngừng vỗ cánh theo từng đợt tấn công của nàng, thoạt nhìn vừa thần bí vừa uy nghiêm.
Vận chuyển Chân Hoàng Cửu Biến toàn lực, tốc độc của nàng nhanh đến mức khiến người khác không kịp nhìn.
Chỉ có thể nhìn thấy một vệt sáng màu đỏ rực, một vệt sáng màu vàng nhạt không ngừng đan xen lẫn nhau trong không khí, lại không ngừng tách ra.
Mà mỗi lần hai vệt sáng đụng vào nhau, toàn bộ không khí xung quanh đều rung lên, cương khí bốn phía trong vòng trăm dặm đều bị ảnh hưởng bởi dao động này.
Mọi người đứng bên ngoài xem trận chiến bị gió lốc mạnh thổi tứ tung, quần áo lộn xộn, rung động phần phật.
Họ đành phải vận chuyển linh khí phòng thủ, hóa thành vòng phòng hộ cương khí bày trước mặt mình để chống cự.
Tam hoàng tử lạnh lùng nói:
“Không ngờ rằng thực lực của Cơ Vô Hà lại mạnh như vậy. Ngày thường những vương tử của vương phủ này đều che đậy rất kín!”
Ánh mắt thái tử điện hạ không ngừng lập lòe.
Đám người Cơ Vô Thương, Cơ Vô Hà hung hăng như thế khiến hắn nhìn thấy một tín hiệu nguy hiểm.
Mãnh hổ giấu móng vuốt, chắc chắn có âm mưu.
Trong chiến trường, Lâm Phi và Cơ Vô Hà vẫn đang tiếp tục đánh.
Lâm Phi dồn lực thi triển Ảnh Nguyệt Đế Quyết mà sư tôn Nguyệt Ảnh đã truyền lại cho hắn.
Ánh kiếm như một con ngân xà múa loạn, tầng tầng lớp lớp, nhanh như chớp giật.
Mỗi một lần ra chiêu, trong không khí tràn đầy sao trời lấp lánh, ngăn chặn toàn bộ đường lui của Cơ Vô Hà, chỉ thẳng vào tất cả tử huyệt toàn thân của nàng.
Sau khi biết Cơ Vô Hà thật sự muốn giết mình, Lâm Phi khong dám hạ thủ lưu tình.