Chiến đấu mấy chục giây liên tiếp, đất đai trong phạm vi mười dặm đều bị sụp xuống, dường như tạo thành một cái vực thẳm.
Uy lực chiến đấu của hai người Cơ Vô Hà và Lâm Phi lại không hề có hướng giảm bớt.
Đáng sợ hơn là, Cơ Vô Hà vẫn đè nặng Lâm Phi ra đánh.
Lâm Phi buồn bực đến sắp thổ huyết.
Hắn tu luyện công pháp Đế giai, Cơ Vô Hà cũng tu luyện công pháp Đế giai.
Hắn có thân pháp Cơ Vô Hà cũng có thân pháp.
Hắn có kinh nghiệm chiến đấu Nguyệt Ảnh Đại Đế truyền thụ cho, kinh nghiệm chiến đấu của đối phương dường như không hề kém cạnh hắn, thậm chí còn mạnh hơn hắn một chút.
Trên thực tế Cơ Vô Hà ăn Đế Hồn đan luyện chế từ linh hồn của Nguyệt Ảnh Đại Đế, thì đồng nghĩa với việc nàng có được một phần kỹ xảo chiến đấu của Nguyệt Ảnh, kinh nghiệm chiến đấu khẳng định là mạnh hơn Lâm Phi.
Mặc dù Lâm Phi mượn bí pháp tăng thực lực của bản thân, đạt tới Phản Hư cảnh tam trọng, nhưng trên thực tế Cơ Vô Hà không có bí pháp, nàng là Phản Hư cảnh ngũ trọng hàng thật giá thật.
Trong tình huống Lâm Phi không dùng át chủ bài của mình, giữa hai người chỉ cách nhau một tia khí vận.
Tại sao?
Rốt cuộc là tại sao?
Bản thân mình có sự truyền thụ của Nguyệt Ảnh Đại Đế, lại có vô số kỳ ngộ mới có thể trong thời gian ngắn đạt được thành tựu như hôm nay.
Cơ Vô Hà, nàng dựa vào cái gì chứ?
Lâm Phi càng đánh càng nghẹn khuất, càng đánh càng tức giận, sắp giết đỏ mắt luôn rồi.
“Lúc đầu ở Tử Ninh Vương phủ, ta có thể đánh bại ngươi, bây giờ ta cũng có thể đánh bại ngươi! Cơ Vô Hà, ngươi không thắng ta được đâu!”
Phẫn nộ hét lên, Lâm Phi không giấu giếm thủ đoạn của mình nữa, lấy ra một thanh bảo kiếm Thánh giai thượng phẩm từ trong túi trữ vật.
Đó là đồ mà hắn lấy được từ một ngôi mộ cổ.
Thánh binh vừa ra, khí thế của Lâm Phi đột nhiên tăng mạnh.
Những người Hoàng thất ở phía dưới cũng không nhịn được, con ngươi co rụt.
“Đó là Thánh binh?”
Phải biết là Thánh binh rất là hiếm có!
Trong các đại Vương phủ chỉ có Vương gia và các vị lão Vương gia mới có một ít Thánh binh.
Ở trong Hoàng thất cũng chỉ có trong nhóm trưởng lão mới có thể sử dụng Thánh binh.
Cho dù là trong các vị Hoàng trữ có mặt tại đây cũng chỉ có ba người Thái tử điện hạ, tam hoàng tử, ngũ hoàng tử mới có được Thánh binh.
Cộng lại toàn bộ Thánh binh của Hoàng thất Đại Chu cũng khó khăn lắm mới được gần trăm cái.
Mà nay Lâm Phi lại có một cái, thậm chí thoạt nhìn thì phẩm chất của nó không hề thấp.
Làm sao không khiến mọi người khiếp sợ được.
Thậm chí có một số hoàng tử còn không nhịn được mà nuốt nước miếng, ánh mắt lộ ra sự thèm khát.
Trong đám người duy chỉ có Nhữ Dương không có thèm khát, không tham lam, chỉ có sự hướng tới và lưu luyến vô hạn.
“Lâm phi ca ca của ta quả nhiên là mạnh nhất, thậm chí ngay cả Thánh binh cũng có, lần này Cơ Vô Hà chắc chắn phải chết!”
Trên không trung, Lâm Phi cầm Thánh binh trong tay, ôm hận chém một nhát.
“Cơ Vô Hà, ngươi đi chết đi!”
Thánh binh vừa rơi xuống, ánh kiếm giống như vầng trăng sáng, bổ ra linh khí trong thiên địa, càn quét tất cả, mang theo sức mạnh triệu quân không gì địch nổi chém thẳng về phía đầu Cơ Vô Hà.
Mọi người chỉ nhìn thấy một vệt hào quang màu trắng rơi trên người Cơ Vô Hà, một khắc sau ánh sáng nổ tung, chói mắt đến mức khiến người khác không thể nào nhìn thẳng vào được.
Ầm --!
Cùng với tiếng nổ vang trời còn dữ dội hơn cả lúc trước vang lên, cương khí tản ra khắp nơi, quét ngang hiện trường. Mọi người vốn dĩ đã lùi đến mấy chục dặm, giờ lại không thể không lùi lại tiếp.
Khóe miệng Lâm Phi nhếch lên.
Kết thúc, mọi thứ kết thúc rồi.
Uy lực của Thánh binh có thể phá núi ngăn sông, Đế binh không xuất hiện thì còn có thứ gì có thể áp chế?
Cho dù Cơ Vô Hà ngươi có mạnh hơn thì đứng trước một chiêu này, cuối cùng cũng phải chết cả thôi, ông trời cũng không cứu ngươi được!
Nhưng!
Ánh sáng còn chưa tan hết, đôi mắt của Lâm Phi đột nhiên co lại.
Hắn nhìn thấy cảnh tượng mà cả một đời hắn cũng không dám tin.
Cơ Vô Hà thế mà chỉ sử dụng một cánh tay che trên đỉnh đầu, chặn lại một ánh kiếm này của hắn.
“Cái định mệnh!”
Không biết có phải do hấp thu truyền thừa của Nguyệt Ảnh Đại Đế quá nhiều hay không mà Lâm Phi cũng học được cách nói tục, chẳng qua, hiển nhiên hắn hấp thu không đủ nhiều nhiều, không có trình độ văn hóa cao như Nguyệt Ảnh nên chỉ biết hai chữ.
Trong lúc Lâm Phi đang còn kinh ngạc thì Cơ Vô Hà rút ra một thanh Thánh binh, kiếm vừa xuất hiện, ánh kiếm còn mạnh hơn so với một kiếm lúc nãy của Lâm Phi.
Tốc độ cực nhanh không cho Lâm Phi thời gian kịp phản ứng, đã một kiếm chặt đứt một cánh tay của hắn!
Phụt --!
Máu tươi phun ra, Lâm Phi lập tức dùng linh khí giữ miệng vết thương, nhanh chóng lùi ra.
Mọi người ở phía dưới đều sửng sốt.
Không ai ngờ tới trong tình huống Lâm Phi lấy Thánh binh ra, chiếm được ưu Thế tử tuyệt đối mà vẫn bại bởi Cơ Vô Hà.
Điều càng khiến người khác khiếp sợ hơn chính là, Cơ Vô Hà thế mà cũng có Thánh binh, lại còn không chỉ một cái!
Thái tử điện hạ nắm chặt tay, trong ánh mắt lộ ra một tia sát ý nồng đậm.
Vương trữ vượt qua Hoàng trữ, đây là một tín hiệu vô cùng nguy hiểm, khiến hắn vô cùng lo lắng.
Nhữ Dương lại vô cùng lo lắng.
“Đại ca, Lâm Phi ca ca sắp không chống đỡ được rồi, chúng ta mau đi giúp hắn đi!”
“Hồ đồ, đây là trận chiếu giữa hai người họ! Chúng ta lên sân, mấy đại Vương phủ há có thể bỏ qua được? Nếu gây nên một trận đại chiến, tổn hại đến con cháu Hoàng thất, trách nhiệm này ngươi gánh vác nổi không?”
Cũng không phải Thái tử sợ đám người Cơ Vô Thương hay gì, chỉ là hắn không phải kẻ ngốc, có thể không gây chiến thì tốt nhất là đừng gây chiến.