Hoàng thất gia nhập vào chiến trường, Vương thất cũng sẽ gia nhập, đến lúc đó đánh đến đỏ cả mắt, chỉ vì một Lâm Phi mà khiến một hai dòng chính của Hoàng thất ngã xuống, đó mới là thiệt thòi lớn.
Nhưng hiển nhiên Nhã Dương đã bị tình yêu làm cho đầu óc lú lẫn, căn bản là không thèm quan tâm.
“Ta không quan tâm, ta phải đi cứu Lâm Phi ca ca.”
Đáng tiếc, nàng còn chưa bay lên thì một cỗ lực cực lớn bất ngờ ập đến từ bên trái.
“Cút!”
Thái tử phất tay tát một cái làm Nhã Dương ngã lăn ra đất, một nửa gò má đều sưng lên.
Sau đó hắn liếc mắt một cái, tứ hoàng tử, lục công chúa một trái một phải giữ nàng lại.
“Không có mệnh lệnh của ta mà ngươi dám đi loạn, muốn chết sao?”
“Hu hu hu… Nếu Lâm Phi ca ca của ta chết rồi, ta cũng không muốn sống nữa.”
Lúc này, trên bầu trời, Cơ Vô Hà nhân lúc Lâm Phi bị chặt đứt một cánh tay, triển khai nghiền áp toàn diện, đuổi theo đánh mạnh làm Lâm Phi chạy trối chết.
Lâm Phi ở thế yếu, hoàn toàn mất đi vẻ kiêu ngạo trước đó, giống như con gà trống đá thua, vừa tránh né vừa chiến đấu.
Nhưng cho dù như vậy, hắn mất đi một cánh tay, lực chiến giảm xuống, bị Cơ Vô Hà đánh cho không có đường lui.
Vết thương do kiếm tạo thành trên người hắn càng ngày càng nhiều, tốc độ hồi phục công pháp đã không so được với tốc độ tấn công của Cơ Vô Hà.
Hắn cũng nhìn thấy Nhữ Dương phía dưới đã bị đám người Thái tử khống chế, muốn dựa vào người khác cứu giúp là không thể nào.
Mà lúc này Cơ Vô Hà lặng lẽ sử dụng Phiên Sơn Ấn, hung hăng đánh mạnh vào bả vai của Lâm Phi từ sau lưng.
Rắc!
Một âm thanh giòn giã vang lên, bả vai của Lâm Phi trực tiếp bị đập nứt ra.
“Phụt!”
Hắn phun ra một ngụm máu tươi, cảm giác xương cốt cả người sắp rời ra vậy.
Hắn của lúc này suy yếu tới cực điểm, tốc độ, lực lượng, tất cả đều hạ thấp đến mức trước nay chưa từng có.
Mà một kiếm Cơ Vô Hà như là sấm sét càng ngày càng phóng đại trong mắt hắn giống!
“Không --! Lâm Phi ca ca!”
Nỗi sợ phải chết đang không ngừng tràn ra.
Vào khoảnh khắc này nhịp tim của Lâm Phi đập nhanh đến mức cực hạn.
Hắn biết, hắn không thể lại giấu được nữa!
Còn giấu nữa hắn thật sự sẽ chết.
Hắn bây giờ chỉ có thể sử dụng mấy át chủ bài không thể hiện ra cho người thấy của hắn.
Lúc ánh kiếm của Cơ Vô Hà đi tới trước mặt Lâm Phi, tay phải của hắn lật lên, một ánh sáng thoáng hiện, ngay sau đó là một luồng khí thế phô thiên cái địa nhanh chóng bộc phát ra.
“Cút cho ta!”
Một tiếng quát chói tai vang lên, trường kiếm vung vẩy khuấy động phong vân, xen lẫn lực lượng lôi đình vạn quân, ngay lập tức phá giải đòn tấn công của Cơ Vô Hà một cách dễ dàng.
Không chỉ như vậy, trường kiếm còn chém lên trường kiếm của Cơ Vô Hà, trong chốc lát đâm ra một lỗ thủng thật lớn trên trường kiếm của Cơ Vô Hà.
Phản lực mạnh mẽ khiến Cơ Vô Hà bay thẳng ra ngoài khoảng cách hơn mười nghìn mét.
Cảm nhận được một luồng khí thế mạnh mẽ dữ dội, tất cả mọi người ở đó đều không khỏi run rẩy.
Có người là vì sợ hãi, có người là do hưng phấn.
“Khí thế này mạnh như vậy, đến cả Thánh binh của chúng ta cũng còn kém xa! Ông trời ơi đây là Đế binh! Đây là Đế binh!”
“Cứu sư muội.”
Vân Ly Ca hét lên một tiếng, dẫn đầu hóa thành một vệt sáng phóng lên trời.
Thi triển Đế binh, đây đã không phải là cấp độ cũ nữa, Cơ Vô Hà không cách nào chống lại, còn không ra tay rất có thể sẽ bị Lâm Phi giết chết.
Sắc mặt mọi người Hoàng thất đột nhiên lạnh lẽo.
“Bọn họ muốn cướp đoạt Đế binh, đừng để bọn họ thực hiện được, nhanh, mau cướp Đế binh.”
Đám người Thái tử còn tưởng rằng mục tiêu của Vân Ly Ca là cướp Đế binh trong tay Lâm Phi.
Binh khí mạnh mẽ như vậy tuyệt đối không thể rơi vào tay đám người Vân Ly Ca.
Đây chính là Đế binh!
Binh khí tuyệt thế vạn dặm không một!
Toàn bộ Đại Chu đều tìm không ra mấy thanh.
Nếu rơi vào trong tay đám người Cơ Vô Thương, hậu quá khó mà lường được.
Mọi người vội vàng lên đường, hóa thành từng luồng ánh sáng, nhanh chóng bay lên bầu trời.
Dường như Thái tử điện hạ cảm thấy bản thân nói không đầy đủ, bèn bồi thêm một câu.
“Lúc cần thiết có thể giết chết Lâm Phi.”
Song phương đại chiến, hết sức căng thẳng, khí thế phô thiên cái địa ào ào cuốn tới từ bốn phương tám hướng, tất cả đều nhắm vào Lâm Phi.
Trong lòng Lâm Phi lửa giận ngập trời.
Sử dụng Đế binh là do hắn cũng hết cách rồi.
Trong lòng hắn hiểu rõ, sau khi sử dụng Đế binh, hoặc là hắn giao Đế binh của mình cho Hoàng thất Đại Chu, hoặc là từ nay về sau hắn phải trốn chui trốn nhủi.
Hơn nữa hắn có thể giao Đế binh ra sao? Thần binh lợi khí quan trọng như vậy mà dễ dàng giao ra thì đúng là kẻ ngu.
Những thứ này đều là do Cơ Vô Hà!
Lửa hận trong lòng Lâm Phi càng ngày càng bùng phát dữ dội, hắn đã lên kế hoạch rồi, trước khi rời đi hắn nhất định phải giết chết Cơ Vô Hà.
Không chần chừ chút nào, Lâm Phi còn sót lại một cánh tay cầm Đế binh, chém mạnh về phía Cơ Vô Hà như là mãnh long.
Ầm!--
Trong chớp mắt, hắn đuổi kịp Cơ Vô Hà, khoảnh khắc hai bên va chạm nhau, sóng xung kích mạnh mẽ trực tiếp quét phẳng tầng mây trên không trung, khiến tầng mây trôi dạt khắp nơi.
Một kiếm này, Lâm Phi triệt để chặt đứt Thánh binh trong tay Cơ Vô Hà, cũng may có Thánh binh làm giảm phản lực, sai đó hộ giáp Thánh binh của Cơ Vô Hà lại lần nữa chống đỡ công kích.
Hơn nữa. mượn lực tấn công của một kiếm này, Cơ Vô Hà nhanh chóng chạy thoát, vừa lúc rơi vào trong đám người đại Vương phủ.
Vân Ly Ca tiếp được thân thể của Cơ Vô Hà, lực trùng kích dữ dội khiến cơ thể đang bay của hắn cũng phải bay ngược lại.
Hai cánh tay đón lấy Cơ Vô Hà cũng tê tê bởi vì sự chấn động kịch liệt.