“Cùng nhau tấn công hắn, Đế binh của hắn chỉ là Đế binh hạ phẩm, mọi người cùng nhau lên, đừng cho hắn cơ hội nghỉ ngơi. Hắn không có cách nào tung chiêu, có Đế binh cũng vô dụng.”
Ngay trước Hoàng thất Đại Chu, Vân Ly Ca cũng không muốn dùng Đế binh của mình, vậy quá thu hút sự chú ý của người khác.
Hơn nữa, có Đế binh cũng không có nghĩa là Lâm Phi sẽ vô địch.
Sở dĩ Đế binh được kêu là Đế binh cũng bởi vì nó là binh khí của Đại Đế, chỉ có ở trong tay Đại Đế nó mới có thể phát huy ra toàn bộ sức mạnh.
Ở trong tay Lâm Phi, sức mạnh mà nó phát huy được cũng có hạn, mọi người hoàn toàn không cần phải quá sợ hãi.
Dưới tiếng hét của Vân Ly Ca, vô số luồng sáng công kích đều bắn lên tầng mây, hướng thẳng tới Lâm Phi.
Mặt Lâm Phi âm trầm, liên tục vung Đế binh chém đứt từng luồng ánh sáng.
Bùm bùm bùm…
Trên bầu trời bởi vì phát nổ mà khí lạnh tạo ra từng đoàn ánh sáng, uy lực và độ sáng của nó làm cho người ở xa ngoài ngàn dặm cũng có thể thấy rõ ràng.
Tuy rằng Lâm Phi không đến mức không tiếp được, nhưng đám người Hoàng thất đã đi đến từ một bên khác.
“Lâm Phi, giao Đế binh ra đây, Hoàng thất chúng ta bảo đảm ngươi không chết.”
Nhữ Dương lớn tiếng hét lên:
“Lâm Phi ca ca, ngươi giao Đế binh ra trước, sau đó ta sẽ cầu phụ hoàng, ban Đế binh cho ngươi. Ngươi đừng phản kháng, đại ca ta bọn họ sẽ ra tay cứu ngươi.”
“Đồ ngu!”
Lâm Phi âm thầm phỉ nhổ, thấp giọng mắng một câu.
Đầu óc của đồ ngu Nhữ Dương này đúng là bị úng nước mà.
Sau khi lấy được Đế binh, Hoàng thất sao có thể trả lại cho hắn?
Trong tay của Hoàng đế Đại Chu có được hai món Đế binh là tốt lắm rồi, thấy Đế binh này của hắn thì giống như lão lưu manh nhìn thấy tiểu tức phụ, không ăn sạch sẽ rồi giấu đi mới lạ, mình còn muốn trả về?
Nằm mơ!
Mắt thấy mình không có khả năng giết được Cơ Vô Hà, người của Hoàng thất lại càng ngày càng ép sát, Lâm Phi cũng không dám quá coi thường.
Núi xanh còn đó, không sợ không có củi đốt, đi trước rồi tính.
Đợi đến khi mình tìm được sư tôn, lại đào thêm mấy ngôi mộ cổ, tìm thêm mấy cái kỳ ngộ, nhanh chóng tăng lên khoảng Vương cảnh, mượn bí pháp thì cũng chẳng cần coi trọng Hoàng thất nữa.
Đến lúc đó lại về giết con tiện nhân Cơ Vô Hà cũng không muộn.
Nghĩ đến đây Lâm Phi dùng hết toàn lực, vận khí đan điền, khẽ quát một tiếng, nhấc tay vung kiếm chém về đám người Hoàng thất.
“Lâm Phi, ta x tổ tông nhà ngươi!”
Đám người Thái tử tức đến hộc máu, trong ánh mắt nổi lên sát ý cuồn cuộn, hận không thể băm vằm Lâm Phi ra thành muôn mảnh.
Đáng tiếc Lâm Phi căn bản là không quan tâm hắn, trực tiếp tung ra kỹ năng bảo mệnh của mình, cắt màn chắn không gian, thông qua thủ đoạn Dịch Chuyển Không Gian, trực tiếp rời khỏi.
Cảnh này khiến cho đám người Thái tử càng phẫn nộ đến dậm chân.
“Lục soát cho ta, lục soát bốn phương tám hương, cho dù là lật ngược cả cái cấm địa Hoang Cổ này cũng phải tìm được Lâm Phi cho ta, đoạt Đế binh về đây.”
…
Tiếng hét ẩn chứa lượng linh khí cực lớn, lan ra hơn mười mấy dặm, nhưng Lâm Phi đã không nghe được nữa.
Bởi vì hắn của lúc này đã trốn ra xa mấy nghìn dặm rồi!
Rắc!
Trên bầu trời, một tiếng vỡ vụn vang lên, không gian nứt ra một màn chán.
Lâm Phi bị đứt một cánh tay, tay cầm Đế binh, lảo đảo từ trong đi ra, chật vật đến cực điểm.
“Đáng chết! Suýt chút nữa đi tong luôn rồi. Con tiện nhân Cơ Vô Hà này, đợi đó cho ta, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!”
Lời vừa nói xong, đột nhiên bầu trời trở nên u ám.
Một cảm giác không ổn xông lên đầu, Lâm Phi đến nhìn cũng không dám nhìn, lập tức thi triển thân pháp chạy trốn.
Đi thôi… đi thôi… Cạch.
Chưa đầy hai giây, một bức tranh sơn thủy kỳ quặc khóa hắn vào bên trong.
Hai mắt Lâm Phi tối sầm, còn chưa nhìn rõ xung quanh đã xảy ra chuyện gì, đã cảm nhận được dường như mình rơi vào trong một không gian khác.
Ngay sau đó, đáy mắt hắn liền xuất hiện một vầng sáng cực mạnh.
Rực rỡ, tráng lệ, lại tràn ngập hơi thở chết chóc.
“Hỗn Nguyên Đế Quyền, Phượng Minh Cửu Thiên, Huỷ Thiên Diệt Địa, Kiếm Tảo Bát Hoang, Bát Lôi Thiên Cương, Nguyên Thần Bạo Liệt...”
“Như Lai Thần Chưởng, Giáng Long Thập Bát Chưởng, Độc Cô Cửu Kiếm, Bắc Minh Thần Công, Nhất Dương Chỉ, Nhị Dương Chỉ, Tam Dương Chỉ, Tứ Dương Chỉ, Ngũ Dương Chỉ, Hạt Kỷ Bả Chỉ...”
“Chưng Dương Cao, Chưng Hùng Chưởng, Chưng Lộc Vĩ Nhi, Thiêu Hoa Áp, Thiêu Sồ Kê Nhi, Thiêu Tử Nga, Phách Hoàng Qua, Phách Đại Toán, Phách Cương Bản, Phách Nhĩ Đại Gia...”
...
Vô số chiêu thức mạnh mẽ khiến người ta giận sôi, hết thảy phô thiên cái địa kéo đến, hoàn toàn không cho Lâm Phi có chút cơ hội phản ứng nào.
Trên thực tế, cho dù hắn muốn phản ứng thì cũng không thể.
Quá nhiều chiêu thức, hơn nữa đây không phải là những chiêu thức mà Cơ Vô Thương bọn họ thi triển ra được, trị số của mỗi chiêu thức ở đây đều đã vượt qua sự tồn tại trên Hoàng cảnh.
Thậm chí, lực không gian cũng bị đánh loạn, muốn thi triển bất kỳ Thuấn Di Đại Pháp nào cũng không được.
Hơn nữa bản thân Lâm Phi đã thi triển Thuấn Di Đại Pháp một lần rồi, loại phương pháp đó một ngày chỉ có thể sử dụng một lần. Hiện tại, hắn đã không còn cơ hội thi triển nữa.
Cho nên, Lâm Phi chỉ có thể trơ mắt nhìn những chiêu thức này đánh vào trên người mình.
Cơ thể hắn phản ứng theo bản năng, trực tiếp lấy ra Đế binh của mình ra để chống cự.
Nhưng đáng tiếc là, khi Đế binh của hắn chạm vào chiêu thứ nhất của đối phương thì đã trực tiếp bị đánh bay.
Càng đáng tiếc hơn là, cơ thể của hắn căn bản không cách nào chống đỡ được những công kích còn lại, toàn bộ cơ thể bị xé nát ngay tại chỗ, hoá thành tro tàn.