“Lâm Phi đã chết rồi, làm sao truy bắt?”
“Ngươi nói cái gì?”
Sắc mặt Thái tử lập tức thay đổi, Tử Ninh Vương chỉ vào Thiên bảng trên cánh cửa hư không đằng sau mọi người,.
“Đấy, ngươi xem đi, Lâm Phi đã chết rồi. Trước khi các ngươi đi ra, vừa mới chết không bao lâu.”
Đám người quay đầu lại nhìn, nhất thời đồng tử co rụt, đặc biệt là Nhữ Dương, hai mắt trợn trắng, suýt nữa ngất đi.
Thái tử điện hạ nắm chặt tay.
“Chết tiệt, bị người khác nhanh chân đến trước rồi. Lập tức phái người lục soát, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
Tử Ninh Vương tức giận nói:
“Cấm địa Hoang Cổ, tự thành một thể, đất rộng mênh mông, người chết ở trong đó, ai có thể tìm được?”
“Đáng ghét! Đế binh trong tay Lâm Phi kia vĩnh viễn không tìm thấy nữa rồi sao?”
Lời này vừa nói ra, toàn trường đều kinh ngạc.
“Đế binh, vậy mà lại là Đế binh!”
“Trời ạ, trong cấm địa Hoang Cổ vậy mà lại xuất hiện một chuôi đế binh!”
Trong nhất thời, mắt mọi người không khỏi có hơi đỏ lên, rục rịch.
Vào lúc này, lão giả trấn thủ cấm địa Hoang Cổ khẽ ho một tiếng.
Chỉ là một tiếng ho khẽ như vậy nhưng lại khiến nội tâm của tất cả mọi người có mặt đều không nhịn được lộp bộp giật mình, trong nháy mắt, đầu óc trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Nơi này chính là có một vị cường giả Hoàng cảnh trông coi đấy!
Có hắn ở đây, ai dám đụng chạm?
Mọi người nuốt một ngụm nước bọt, lại từ từ ngồi xuống.
Sau đó, vị cường giả Hoàng cảnh kia lại mở miệng nói:
“Thí luyện cấm địa Hoang Cổ lần này kết thúc ở đây, lão phu đã khởi động cơ chế truyền tống trên lệnh bài của mọi người, bọn họ đều đã ra ngoài rồi, các vị chưởng giáo nhận trở về đi.”
Sau một câu nói bình thản, trong không trung bắt đầu vặn vẹo, sau đó các vệt trắng rơi xuống, tất cả mọi người tiến vào trong cấm địa Hoang Cổ đều được truyền tống ra.
Mà vị cường giả Hoàng cảnh kia lại tự mình tiến vào trong cấm địa Hoang Cổ, hơn nữa còn thuận tay phong ấn cấm địa Hoang Cổ.
Lúc này, ngoại trừ hắn ra thì không ai có thể tiến vào đó, cũng không có ai cảm nhận được tình hình bên trong cấm địa Hoang Cổ.
Các đại chưởng giáo bên ngoài đều tức đến ngứa răng, nhưng đối mặt với cường quyền Hoàng thất, ai có thể làm gì được chứ?
Ai bảo bọn họ không có cường giả Hoàng cảnh?
Lúc này, hai mắt Nhữ Dương đỏ như máu, nàng đổ tất cả tội lỗi về chuyện Lâm Phi bị hại lên trên đám người Cơ Vô Thương.
“Cơ Vô Thương! Nếu như không phải do các ngươi, Lâm Phi ca ca của ta sẽ không phải chết, ta muốn các ngươi nợ máu trả bằng máu!”
Đám người Cơ Vô Thương cười lạnh lùng nói:
“Liên quan gì đến chúng ta? Người cũng không phải do chúng ta giết, ngươi nhìn thấy chúng ta giết hắn rồi sao? Ngu ngốc!”
“Ta giết ngươi!”
Nhữ Dương tức giận hét một tiếng, muốn xông lên giết bọn họ nhưng lại bị Thái tử điện hạ ngăn cản.
“Nhữ Dương, ngươi lui ra đằng sau, để ta đến xử lý.”
Nói xong, ánh mắt hắn lạnh lùng quét qua, nói:
“Cơ Vô Thương, các ngươi cố ý nhắm vào Lâm Phi, dẫn đến Lâm Phi mất tích, Đế binh thất lạc. Hơn nữa còn chống đối Hoàng trữ, ngang nhiên quấy nhiễu an ninh Hoàng thất. Hiện tại, ta lấy thân phận Thái tử tuyên bố, từ nay về sau, các ngươi đều phải vào thiên lao trong năm mươi năm, không được ra ngoài.”
Thái tử điện hạ không phải kẻ ngốc, dựa vào những chuyện Cơ Vô Thương bọn họ làm, muốn giết chết bọn họ căn bản là không có khả năng, bọn họ không xúc phạm vào điểm mấu chốt quá mức nghiêm trọng gì.
Huống chi, Tử Ninh Vương bọn họ và các vị lão Vương gia cũng sẽ không đồng ý.
Hắn nhốt đám người Cơ Vô Thương vào trong thiên lao, chịu sự giày vò của trận pháp trong năm mươi năm, cho dù bọn họ không chết, tu vi cũng không thể tăng lên. Thời gian năm mươi năm đã đủ để các vị Hoàng trữ kéo dài khoảng cách tu vi rồi.
Đến lúc đó, Cơ Vô Thương bọn họ đã hoàn toàn phế đi, căn bản không cần phải để ý.
Nhữ Dương nghe thấy kết quả này, lập tức phản kháng.
“Đại ca, ta không muốn, ta nhất định phải giết bọn họ, báo thù cho Lâm Phi ca ca.”
“Im miệng!”
Thái tử điện hạ vung tay tát mạnh một cái lên mặt Nhữ Dương.
Đồ ngu ngốc này, ỷ vào mình được phụ hoàng sủng ái, thật sự là não tàn đến cực điểm .
Muốn giết chết Cơ Vô Thương, giết được sao?
Ngu ngốc!
Nếu như có thể nhốt bọn họ vào thiên lao, cho các Hoàng trữ đủ thời gian, đó mới là điều thật sự nên làm.
Đáng tiếc, bàn tính của hắn đánh thì rất vang đấy.
Nhưng Lục Tiêu Nhiên sớm đã bày cục từ rất lâu trước kia, chính là bởi vì đề phòng chuyện hôm nay, sao có thể sẽ bị hắn tính toán?
Tử Ninh Vương và các vị Vương gia lập tức hét lên giận dữ:
“Cơ Thiên Minh, ngươi đừng quá đề cao bản thân. Trước mặt chúng ta, ngươi lại muốn công khai nhốt Vương trữ của các đại Vương phủ vào thiên lao, trong mắt ngươi còn có chúng ta không?”
Lời vừa dứt, Thái tử điện hạ liền cười khẩy một tiếng.
“Thế nào? Đám người Cơ Vô Thương xúc phạm luật pháp Hoàng thất, các vị Vương thúc muốn bênh vực sao? Nếu đã như vậy, thì đừng trách ta không khách khí.”
Người của các đại tông môn đều chưa đi, bọn họ vừa lúc có không hài lòng với Hoàng thất Đại Chu, lúc này nhìn thấy Hoàng thất Đại Chu chó cắn chó, bọn họ vừa vặn ngồi xem chuyện cười.
Rất nhanh, Thái tử Cơ Thiên Minh bóp vỡ lệnh bài màu vàng kim trong tay.
Lệnh bài vỡ nát, hoá thành khí tức màu vàng kim lan ra trong không khí.
Một cỗ uy áp khiến người sợ hãi từ từ khuếch tán ra, hình thành một bóng người màu vàng óng, khí thế ngập trời.
Ngay khi bóng người này xuất hiện, mọi người nháy mắt biến sắc, cảm thấy vô cùng áp lực.
Nhiều người thế hệ trẻ tuổi bởi vì không chịu được cỗ khí thế này, trực tiếp quỳ xuống.
Cho dù là đám người Tử Ninh Vương, khi đối mặt với bóng người vô cùng uy nghiêm này, sắc mặt cũng hơi căng chặt.
Bóng người màu vàng kim hờ hững quét mắt liếc nhìn đám người Tử Ninh Vương, nhất thời khiến mọi người cảm thấy tim đập nhanh chóng.
“Tử Ngưng, Thiên Vân, các ngươi có hơi quá.”