favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 213: Đó là một sai lầm ta phạm phải khi còn trẻ

Chương 213: Đó là một sai lầm ta phạm phải khi còn trẻ

Hắn ngàn tính vạn tính cũng chưa tính đến nữ nhi của mình vậy mà lại quấy nhiễu vào thời khắc quan trọng như vậy.

Lúc này, ở đây không chỉ có riêng Hoàng thất mà còn có toàn bộ thiên hạ, tất cả các tông môn hàng đầu.

Nếu như mình phủ nhận vào lúc này thì sẽ có ảnh hưởng xấu rất lớn đến hình tượng của mình.

Đến lúc đó, người trong thiên hạ đều sẽ cho rằng mình vì bao che nhi tử mà làm trái tổ huấn Đại Chu.

Làm tổn hại uy tín của Hoàng thất Đại Chu là một chuyện cực kì nguy hiểm. Bởi vì muốn khống chế một quốc gia, điều quan trọng nhất chính là uy tín.

Chuyện này đủ để dẫn đến sự tức giận của đoàn trưởng lão.

Điều này đối với một mạch của hắn cực kỳ bất lợi.

Hoàng thất không phải chỉ một mình Hoàng đế định đoạt, bất luận là ở nơi nào, đoàn thể càng mạnh, càng phải dựa vào sự hợp tác đoàn thể.

Toàn bộ Hoàng tộc Đại Chu, từ hơn mười ngàn năm trước, không biết đã xuất hiện bao nhiêu chi nhánh, cũng không biết đã xuất hiện bao nhiêu cường giả.

Nhưng mà, nếu như hắn đồng ý, rất có thể sẽ khiến nhi tử của mình ngã xuống.

Kể từ đó, sau này nếu một mạch này của hắn lại muốn trở về Hoàng thất, vậy thì sẽ rất nguy hiểm.

Vì vậy, vì nhi tử hắn, vì lợi ích và tài nguyên sau này của một mạch của mình, hắn không thể không phạm phải sai lầm lớn trong thiên hạ, cho dù là tổn thất uy nghiêm của Hoàng thất, tổn thất uy tín của Hoàng đế cũng phải ngăn cản trận khiêu chiến này!

Nhưng mà, ngay khi hắn vừa muốn mở miệng ngăn cản trận khiêu chiến này, từ phía Hoàng đô lại đột nhiên truyền đến một tiếng quát khẽ.

“Chuẩn!”

Chỉ một từ thản nhiên như vậy, nhưng thế giới này trong nháy mắt im lặng.

Tất cả mọi người, không có một ai có thể sinh lòng phản kháng.

Đó chính là lời đến từ trong miệng của một vị mạnh nhất trong Hoàng tộc Đại Chu.

Một từ “Chuẩn” thật đơn giản này, coi như là mở màn cho sự khiêu chiến của Cơ Vô Thương.

Mục đích cuối cùng của Lục Tiêu Nhiên coi như là đã thành công.

Đầu tiên là thông qua cấm địa Hoang Cổ, bày ra tiềm lực của đám người Cơ Vô Thương trong phạm vi lớn.

Chỉ cần tiềm lực và thực lực của bọn họ đủ, tự nhiên có thể dễ dàng đoạt được sự nhiều chú ý của đoàn trưởng lão đứng đầu Hoàng thất.

Bọn họ sẽ không quan tâm rốt cuộc ngươi là Hoàng trữ hay là Vương trữ, dù sao đều là huyết mạch của Hoàng thất Đại Chu, chỉ cần tư chất đủ mạnh mẽ, có thể càng dễ dàng trở thành một cao thủ đứng đầu, đây chính là những gì bọn họ cần.

Lợi ích của đoàn thể vĩnh viễn lớn hơn cá nhân, hoặc lợi ích của một nhóm người nhỏ nào đó.

...

Lúc này trong cấm khu Hoang Cổ, vị cường giả Hoàng cảnh nhị trọng trấn thủ Đại Chu kia cũng đang nhanh chóng tìm kiếm tung tích của chuôi Đế binh kia.

Lúc này, trong cấm khu Hoang Cổ chỉ còn một mình hắn. Hơn nữa, hắn cũng là một thành viên trong đoàn trưởng lão của Hoàng thất Đại Chu, lấy được Đế binh, sẽ không có bất kỳ ai cướp mất Đế binh của hắn.

Chuyện này quả thực giống như là đặt một phần bánh lớn không người bảo vệ ở trước mặt hắn.

“Đế binh này cuối cùng là ở đâu?”

Tìm kiếm nửa ngày vẫn không có kết quả, trưởng lão thủ hộ không nhịn được nhíu mày.

Dựa theo đạo lí mà nói, Lâm Phi đã chết, Đế binh cũng trở thành vật vô chủ, nó sẽ không bị người áp chế giống như lúc có chủ nhân, nó sẽ không tận lực che giấu đi khí tức của mình.

Mà khí tức của một Đế binh phải mạnh mẽ tới đâu chứ?

Cho dù chỉ là lộ ra một chút xíu cũng cực kỳ to lớn, sao hắn lại không cảm thấy gì hết?

Vào lúc hắn đang cảm thấy kì quái, Lục Tiêu Nhiên cũng đi ra từ trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ của mình.

Trưởng lão thủ hộ: “???”

Lục Tiêu Nhiên: “???”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ, cả hai đều có vẻ mặt nghệt ra.

“Lão phu đã chuyển tất cả tu sĩ ra ngoài hết cả rồi, sao ngươi vẫn còn ở trong cấm địa Hoang Cổ?”

Im lặng trong chốc lát, sau khi tỉnh táo lại, trưởng lão thủ hộ lập tức lạnh giọng chất vấn.

Lục Tiêu Nhiên vừa động não liền mơ hồ đoán được gì đó.

Khi mình bắt được Lâm Phi, trong tay Lâm Phi cầm một Đế binh, điều này có nghĩa là, Lâm Phi đã tiết lộ chuyện bản thân hắn có Đế binh.

Tin tức này truyền ra, Hoàng thất Đại Chu không đi vào tìm kiếm là điều không thể nào.

“Lão phu đang hỏi ngươi đấy. Tai ngươi điếc rồi hay sao?”

Ngay khi Lục Tiêu Nhiên đang suy nghĩ, giọng nói của đối phương lại truyền đến.

Sau hai giây im lặng, Lục Tiêu Nhiên lại mở Sơn Hà Xã Tắc Đồ của mình ra lần nữa.

...

Một bên khác, trong thư phòng của Tử Ninh Vương phủ,Tử Ninh Vương nhìn chằm chằm vào mắt Cơ Vô Hà.

Cha con hai người cứ giằng co như vậy đã trọn vẹn một tiếng đồng hồ.

Cuối cùng vẫn là Tử Ninh Vương bại trận trước.

Hắn thở dài thườn thượt, không nhịn được mở miệng hỏi:

“Đã lâu như vậy, ngươi vẫn không chịu nói với ta chuyện của sư tôn ngươi sao?”

“Tại sao phụ vương không đi hỏi đại ca?”

Tử Ninh Vương tức giận liếc nhìn nàng.

“Đó là sư tôn ngươi, hắn sâu cạn như thế nào, đại ca ngươi có thể biết bao nhiêu chứ? Ta hỏi hắn có thể chuẩn xác bằng hỏi người à?”

Cơ Vô Hà hít sâu một hơi, sắc mặt mang theo khó xử.

“Phụ vương, ngươi đừng hỏi nữa, bất luận thế nào, ta cũng sẽ không phản bội sư tôn của ta đâu. Sư tôn ta đối với ta sư tôn ân trọng như núi, nếu như không phải nhờ hắn, cả đời này ta cũng không thể đạt đến tình trạng ngày hôm nay. Nếu như ngươi có muốn trách phạt, nhi thần nguyện lấy cái chết tạ tội.”

Tư Ninh Vương xoa xoa huyệt thái dương.

“Được rồi, khuê nữ ta nuôi nhiều năm như vậy, coi như là nuôi không rồi.”

“Phụ vương, xin lỗi.”

“Không cần xin lỗi, thật ra cho dù ngươi không nói, ta cũng có thể đoán được đôi chút. Lâm Phi là do sư phụ ngươi giết chết đúng không? Ngoại trừ sư phụ ngươi ra, ta thật sự không nghĩ ra còn có ai sẽ giết hắn!

Chương trướcChương tiếp