favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ
  3. Chương 218: Tử đạo hữu bất tử bần đạo

Chương 218: Tử đạo hữu bất tử bần đạo

Chỉ là một nhiệm vụ nhỏ mà thôi, nhìn dáng vẻ không thể chờ đợi của hắn giống như sợ không ăn được thịt vậy.

Nhưng rất nhanh, bọn họ liền nhìn thấy Lục Tiêu Nhiên lấy ra một bộ áo giáp phòng ngự Đế giai và mấy bình đan dược.

“Áo giáp Đế giai này ngươi mặc ở bên trong, sau đó mặc khôi giáp Thánh giai và Thiên giai ở bên ngoài, mặc nhiều thêm mấy lớp khá là ổn thoả. Ngoài ra, đan dược ở đây có tác dụng chữa thương, có gia tăng lực công kích trong khoảng thời gian, còn có đan dược có thể phát ra công kích so được với một kích toàn lực của Vương cảnh, Thánh giai thượng phẩm, Bạo Liệt Lôi đan, linh khí dẫn đốt, ném ra có thể gây nổ.”

“Đa tạ sư tôn!”

Cơ Vô Hà: “???”

Phương Thiên Nguyên: “???”

Lê Trường Sinh: “???”

Vẻ mặt ba người nhất thời không còn luyến tiếc gì nữa.

Vốn cho rằng, bọn họ trải qua chuyện lần trước đã học được cách lấy lòng sư tôn, kết quả không ngờ rằng, so với đại sư huynh, bọn họ vẫn thua xa.

Đại sư huynh thật sự là không chỗ không nịnh, không buông tha bất kỳ cơ hội nào.

Chỉ là chấp hành một nhiệm vụ mà thôi, vậy mà cũng có thể đoạt được chỗ tốt nhiều như vậy, còn có áo giáp Đế binh, thật sự khiến người ta ghen tị đến chết.

“Cái kia... Sư tôn, một mình đại sư huynh đến đó có được không? Lỡ như để người của Lâm gia chạy mất thì sao? Bằng không ta đến đó cùng hắn đi.”

Cơ Vô Hà đột nhiên mở lời, khiến Lục Tiêu Nhiên gật đầu.

“Là đạo lý này, nếu đã như vậy thì Vô Hà, ngươi hãy đi cùng với Ly Ca. Ly Ca làm chủ công, ngươi canh gác ở phía ngoài, không được để bất cứ người nào của Lâm gia trốn thoát.”

Phương Thiên Nguyên và Lê Trường Sinh nghe xong, lập tức cảm thấy vô cùng tiếc nuối, đau lòng đến nhỏ máu.

Tại sao bọn họ không nghĩ ra được cái cớ tốt như vậy?

Cơ Vô Hà vui mừng khôn xiết, lập tức chắp tay, rồi nói:

“Cẩn tuân mệnh lệnh của sư tôn”

Lục Tiêu Nhiên tiếp tục nói:

“Nhớ kĩ, theo quy tắc cũ, lúc đến đó thì đừng phí lời, cứ vậy mà làm, có thể dùng được bao nhiêu chiêu thức thì dùng bấy nhiêu, sau khi diệt trừ Lâm gia, mau chóng rời đi, đừng dừng lại đó quá lâu.”

“Vâng!”

Sau khi cả hai đồng thanh trả lời, tiếp theo là sự im lặng và yên tĩnh kéo dài đến mấy chục giây.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Lục Tiêu Nhiên không nhịn được lên tiếng hỏi:

“Sao hai người các ngươi còn chưa đi?”

Cơ Vô Hà ho nhẹ một tiếng.

“Sư tôn, có phải… ngươi quên mất cái gì rồi không?”

Lục Tiêu Nhiên có hơi khó hiểu.

“Ta quên cái gì?”

Cơ Vô Hà tức giận:

“Không phải sư tôn nên chuẩn bị cho ta một bộ áo giáp cấp bậc Đế Hoàng sao? Hoặc cho ta một viên đan dược mạnh chẳng hạn?”

“Ngươi muốn những thứ đó làm cái gì? Người phụ trách chủ công lại không phải ngươi. Ngươi chỉ canh gác ở bên ngoài, đề phòng một hai tên tép riu chạy trốn mất, như vậy mà cũng cần Đế binh? Ngươi không ngại mất mặt, thì ta cũng ngại”

Cơ Vô Hà trợn tròn mắt, giây phút này, nàng quả thực khóc không ra nước mắt.

Sớm biết như thế, nàng đã nói sớm hơn một chút. Bây giờ thì hay rồi, làm việc không công, một cọng lông cũng không cho nàng.

Phương Thiên Nguyên và Lê Trường Sinh đứng kế bên không nhịn nổi nữa mà cười trộm.

Nhìn vẻ mặt hả hê của hai người bọn họ, Lục Tiêu Nhiên tức giận nói:

“Hai người các ngươi rất vui vẻ sao?”

Hai người họ nghe xong lập tức đứng thẳng lưng lên, liên tục lắc đầu.

“Chúng ta nào dám vô lễ trước mặt sư tôn?”

“Đúng thế. Cho dù buồn cười đến mức nào, chúng ta cũng không sẽ cười”

Nhìn hai người họ nghẹn cười đến tím mặt, Lục Tiêu Nhiên không biết nên nói gì.

“Nếu hai người các ngươi nhàn rỗi như vậy, thì đi làm việc đi. Ta cho các ngươi một vị trí, các ngươi đi đến đó, đào tiểu sư muội của các ngươi ra đây.”

“A?”

Trong nháy mắt, Phương Thiên Nguyên và Lê Trường Sinh trợn tròn mắt.

“Đào… đào tiểu sư muội ra? Sư tôn, ta không nghe lầm chứ?”

“Đúng thế, ngươi nghe không lầm, chính là đào tiểu sư muội ra.”

Nói xong, Lục Tiêu Nhiên để Vượng Tài đánh dấu vị trí của Gia Cát Tử Quỳnh, làm thành ấn ký, giao nó cho hai người bọn họ.

“Các ngươi làm nhanh một chút, đừng lãng phí thời gian. Làm xong, lập tức đến vùng lân cận bộ lạc Cổ Viên tập hợp, ta chờ các ngươi ở đó.”

Nghe được mấy từ “bộ lạc Cổ Viên”, thân thể Phương Thiên Nguyên lập tức chấn động, hắn bỗng cúi người chào Lục Tiêu Nhiên rồi nói:

“Sư tôn, ta đi đây.”

Hắn biết, lần này, sư tôn sẽ ra mặt vì hắn.

Sau khi phân chia nhiệm vụ cho các đồ đệ, Lục Tiêu Nhiên mới lên đường, chạy tới bộ lạc Cổ Viên.

Nơi đó cách đây rất xa, Lục Tiêu Nhiên không dựa vào năng lực thuấn di trong Tam Nhất Chân Đồng, mà vận dụng Đế binh Phá Thiên Toa.

Thứ đồ này chính là một chiếc phi thuyền được thiết kế cực kì sắc bén tinh vi. Bề ngoài trông không quá lịch sự, hơi giống một loại đồ vật nhất định phải có trong cuộc sống.

Tuy nó không quá lớn, nhưng có tốc độ rất nhanh và bền bỉ.

Không cần linh thạch , chỉ cần đặt tay lên đó và chạm nhẹ, phóng ra chút linh khí yếu ớt, nó liền có thể liên tục thu nạp động năng vào.

Lục Tiêu Nhiên giẫm lên Phá Thiên Toa, chỉ một suy nghĩ, linh khí đã được rót vào Phá Thiên Toa. Nó phá vỡ khoảng không trong nháy mắt, lấy tốc độ cực nhanh đi tới bộ lạc Cổ Viên.

Khoảng không lóe lên một tia sáng đen, Lục Tiêu Nhiên đã đi từ Hoàng Đô đến vùng lân cận bộ tộc Cổ Viên.

Vừa mới tới bộ lạc Cổ Viên, Lục Tiêu Nhiên đã gặp một trận đại chiến.

“CMN, lại trùng hợp như vậy, bắt gặp ngay một trận đại chiến nóng hổi?”

Lục Tiêu Nhiên chép miệng, ngồi trên Phá Thiên Toa, lấy ra một ít đồ ăn vặt từ túi trữ vật, vừa ăn vừa xem trận chiến bên dưới.

“Nhìn trang phục của hai bên, chắc hẳn là Ma Môn và bộ lạc Cổ Viên rồi. Ma Tôn kia còn rất tàn nhẫn, đã chọc đến Phương Ngạo Thiên nhanh như vậy.”

Lúc này, trận đấu bên dưới đang trong giai đoạn quyết liệt, nhưng hiển nhiên, bên phía Ma Môn đang bị thất thế.

Chương trướcChương tiếp